
ng mực
đen viết rành mạch, thực sự nghĩ nàng thích tín vật đồ bỏ kia sao, nếu không phải
nàng thật không biết tín vật ở nơi nào, đã sớm ném vào mặt hắn .
Tư Đồ Tử
Ngôn cầm lấy tờ giấy Nhan Noãn viết, trán nổi gân xanh, nữ nhân chết tiệt này,
cư nhiên trước mắt bao người viết thư từ hôn, làm cho hắn mất hết mặt mũi .
Ánh mắt dừng
trên nét chữ thanh tú, Tư Đồ Tử Ngôn trong mắt phun lửa vẫn hiện lên một chút
kinh ngạc.
Hắn biết rõ
Nhan Noãn là phế vật, không có khả năng sẽ viết ra như chữ đoan trang tú lệ như
thế, tư thế cầm bút cho dù quái dị, nhưng mỗi chữ đều phảng phất bao hàm linh
khí của thiên địa càn khôn.
Hắn gặp qua
vô số chữ nữ tử viết, nhưng cũng không xinh đẹp như chữ trước mắt.
“Miếu phủ
Vũ Dương Hầu nhỏ, chứa không được Tư Đồ công tử là ông phật lớn này, mời trở về
đi.” Nhan Noãn không khách khí đối với Tư Đồ Tử Ngôn làm cái thủ thế mời.
Đâu có nghe
ra ý mời, nói trắng ra là đang đuổi người.
Tư Đồ Tử
Ngôn thu hồi suy nghĩ, sắc mặt trở nên âm tình bất định, hàn mâu sâu thẳm.
“Hừ, Nhan đại
tiểu thư tốt nhất nhớ kỹ lời nói hôm nay, cáo từ.”
Nhan Noãn
châm chọc dương môi, nắm hai tay vào nhau:“Hy vọng về sau không bao giờ gặp lại
gương mặt thỏ chết này nữa, không tiễn.”
Tư Đồ Tử
Ngôn đi tới cửa, trong lòng vốn một ngụm ác khí, lại nghe được những lời này của
Nhan Noãn, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút bị trượt chân.
Tư Đồ Tử
Ngôn quay đầu, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy hung ác nham hiểm, trong mắt hàn ý
làm cho người ta như lọt vào hầm băng.
Tư Đồ Tử
Ngôn hắn muốn gia thế có gia thế, muốn tài học có tài học, muốn bộ dạng có bộ dạng,
đi tới đâu cũng được người chiêu đãi như khách quý, chưa từng như hôm nay, ở
nơi nữ nhân hắn khinh thường nhất, đã bị sỉ nhục chưa từng có.
Lòng cao ngạo
nháy mắt bị kích thích lửa giận, hắn sớm muộn gì cũng phải làm cho phế vật này
cũng biết tư vị bị người làm nhục.
Dùng sức
vung ống tay áo, Tư Đồ Tử Ngôn mang theo tức giận rời khỏi phủ Vũ Dương Hầu, hé
ra mặt so với đáy nồi còn đen hơn.
Tư Đồ Tử
Ngôn nổi giận đùng đùng rời đi, căm tức nhất không thể nghi ngờ là Nhan Hướng
Thái, Nhan Lăng và Nhan Xảo tận lực bồi tiếp, một đôi mắt hung ác không hề chớp
mắt trừng Nhan Noãn, hận không thể ở trên người nàng chọc thủng lỗ.
Đáng giận,
các nàng đều còn không có cùng Tư Đồ công tử nói một câu thật tốt, đã bị Nhan
Noãn làm cho tức giận rời đi.
Nhan Hướng
Thái ngồi ở chủ vị, khuôn mặt âm trầm mang theo vài phần hoảng sợ, ánh mắt sắc
bén phụt ra lạnh lùng vô tình, phút chốc, ông cấp tốc đứng dậy, Nhan Noãn chỉ cảm
thấy trước mắt bạch quang hiện lên, ngay sau đó, âm thanh thanh thúy vang lên.
Ba –
Nghe thấy
âm thanh, chỉ biết là người nào đó bị người cho một cái tát thật mạnh.
Nhìn trước
mắt không biết khi nào xuất hiện thân hình cao lớn, Nhan Noãn ngẩn người, rất
nhanh phản ứng lại, bị tát không phải người khác, chính là Long Trác Việt.
Nhan Noãn
nhìn thấy Long Trác Việt ở trước mặt, trên gương mặt xinh đẹp làm người ta hít
thở không thông phút chốc hàn sương dầy đặc, tựa như làm cho người ta đặt mình
trong băng ngàn năm .
Người chịu
cái tát kia, vốn nên là nàng, Long Trác Việt thay nàng đỡ.
Nàng cảm thấy
thân thủ của chính mình đủ nhanh , nhưng một màn vừa rồi, tại đại lục nơi có
chiến khí này, nàng có vẻ rất bé nhỏ không đáng kể, nàng nhìn thấy bạch quang,
hơn phân nửa chính là chiến khí từ trên người Nhan Hướng Thái phát ra, có thể
thấy được Nhan Hướng Thái chiến khí cao.
Bất quá
Long Trác Việt không phải ngồi ở trên ghế sao? Ngay cả nàng đều không vội phản ứng
tránh né, hắn như thế nào nhanh như vậy đã chạy đến trước mặt nàng, thay nàng cản
một cái tát?
Nghi ngờ
trong lòng chợt lóe, hiện tại không phải thời điểm nghĩ cái này.
“Vương gia,
ngươi thế nào?” Nhan Noãn đi đến trước mặt Long Trác Việt, khẩn trương hỏi.
Long Trác
Việt đầu bị Nhan Hướng Thái đánh xoay đến một bên, một tay bụm mặt, ngón thon
dài như ngọc, tinh tế như dương chi quỳnh cao tốt nhất, đối lập hoàn toàn với
gương mặt đen.
“Noãn Noãn,
đau.” Long Trác Việt cắn môi, một đôi mắt như nai con tràn ngập kinh sợ ủy khuất
nhìn Nhan Noãn, trong hốc mắt nước mắt không ngừng đảo quanh, trong suốt lại bị
hắn cố nén không nổi, bộ dáng lã chã chực khóc rõ ràng là đáng thương , nhưng lại
treo trên gương mặt khủng bố, làm cho người ta chỉ cảm thấy càng phát ra kinh tủng,
quỷ mị.
Tuy rằng
nhìn không thấy dấu đỏ, nhưng chỉ nghe thấy âm thanh kia cũng đủ biết Nhan Hướng
Thái ra tay mạnh như thế nào, nếu một cái tát này đánh vào mặt mình, Nhan Noãn
không dám cam đoan mặt mình có phải sẽ bị trật khớp hay không.
Nghĩ đến khả
năng này, ánh mắt nàng vốn lạnh như băng, càng thêm ẩn chứa rét lạnh thấu
xương, quay đầu, nàng nhìn Nhan Hướng Thái, khóe môi bỗng nhiên xả ra tươi cười
trong trẻo nhưng lạnh lùng:“Hóa ra nhị thúc gan lớn như vậy, ngay cả vương gia
cũng dám đánh, là không đem vương gia để vào mắt, hay là không đem toàn bộ
hoàng thất để vào mắt, hành vi đại nghịch như thế, không biết nhị thúc có mấy
cái đầu để trảm.”
Nhan Hướng