
ng theo nồng đậm hơi rượu. Bên hai ngôi mộ nhỏ trong cánh rừng hoa đào, Thiên Hàn ngồi dựa vào một nấm mồ nhỏ không ngừng uống rượu. Trên mặt đất, những tĩnh rượu nằm lăn lốc, đọng lại chỉ là những giọt tí tách rơi.
Thiên Hàn nữa tỉnh nữa say, vừa uống rượu vừa tự cười nhạt chính mình, khinh!
Buông tĩnh rượu đang uống dở xuống đất, y vươn tay chạm vào những nét chữ khắc in rõ trên bia mộ đang tựa vào, đôi mắt bi thương:
- Ngọc nhi! Nói cho huynh biết người đó không phải muội, chỉ là trùng hợp, người đó chỉ trùng hợp giống muội, trùng tên với muội thôi! Đúng không?
Đáp lại lời nói của y chỉ là những tiếng gió xào xạc, và cả tiếng cười mỉa mai của chính y.
Y vốn không biết cũng không thể hiểu được cảm giác của chính bản thân lúc này là như thế nào nữa! Ngọc nhi của y cùng Nhã bá mẫu 3 năm trước chẳng phải đã chết rồi sao? Bia mộ vẫn còn sừng sững nơi đây, 3 năm qua, lúc nào y vui vẻ hay đau buồn đều đến nơi đây để tịnh tâm, lý nào lại có thể xuất hiện một Như Ngọc giống hệt Ngọc nhi của y.
Y thừa nhận Thanh nhi kia chỉ là thế thân của Ngọc nhi, vì nàng có đôi mắt giống hệt Ngọc nhi, y chấp nhận Thanh nhi cũng như chấp nhận một người thế thân!
Còn Nhã Như Ngọc hiện tại, y vì sao lại không thể chấp nhận được? Có phải vì nàng ta quá giống Ngọc nhi, giống đến mức y không thể nào chấp nhận được! Tên, tuổi, dung mạo trùng khớp đến khó tin. Chính vì vậy thế mà y càng không muốn tin, càng không muốn người đó là Ngọc nhi cho dù là một kẻ thế thân. Vì thế, y tìm mọi cách lăng nhục, hành hạ nàng ta, lánh xa nàng ta, thậm chí không muốn nhìn thấy nàng ta trên thế gian này…nhưng vì sao mỗi khi y nhìn người đó những cảm xúc xa xưa đối với Ngọc nhi lại tràn về trên người đó. Như đêm hôm ấy, khi nhìn thấy nàng ta đau đớn giãy giụa khỏi bàn tay y thì lòng y bỗng nhói đau vô cùng, những khi nàng ta đó tự hành hạ mình: quét sân, làm điểm tâm, pha trà, may áo y lại cảm thấy vui nhưng lại xót lòng những vết thương hiện lên trên bàn tay xinh đẹp! Y hận chính mình vì sao lại như vậy? Không phải y căm ghét nàng ta sao, lý do Thanh nhi chết cũng một phần vì nàng ta kia mà! Còn có, phụ thân của nàng ta là một kẻ gian tâm đầy nguy hiểm cho triều đình, cho hoàng huynh và cho cả y nữa! Y càng phải thêm căm ghét nàng ta nhiều hơn thế mới đúng, nhưng vì sao những giọt nước mắt của nàng ta lại làm y lùi bước? Hay lẽ nào y đã….
- Không! Không thể nào! Không thể như thế được!
“Đúng! Không thể nào như vậy được! Y chỉ yêu duy nhất mỗi Ngọc nhi, người đã chết cách đây 3 năm, dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, thì người y yêu chỉ có một và tuyệt đối không phải Nhã Như Ngọc!”
- Ha ha… Lão thiên, có phải người đang đùa giỡn với ta không?
CHAP 19: QUÁ KHỨ SAI
…
“Ngươi cho rằng ngươi xứng ngồi lên vị trí vương phi đó!”
“Ta xem 2 chữ “tiện nhân chưa đủ nói với ngươi””
Nàng không đủ tư cách thì sao? Hắn cũng không có tư cách nói nàng như vậy! Bởi vì hắn vốn không có tư cách! Vốn không đủ…
….
KỶ HƯƠNG VIỆN,
Trước cửa phòng, Kỳ Phương không ngừng đi qua đi lại.
Két! Cửa phòng được mở ra, Vân Lan bước ra với tấm áo đã thấm đượm mồ hôi . Nhìn thấy nàng, Kỳ Phương nhanh chóng phóng tới hỏi vồn vã:
- Muội ấy có sao không?
- Không sao? Chỉ là cảm một chút! Uống thuốc, nghỉ ngơi là khỏe lại!_Vân Lan đáp
Nghe vậy Kỳ Phương càng thêm lo lắng hỏi:
- Vẫn chưa tỉnh sao? Huynh có thể vào thăm muội ấy không?
- Buông tay!
Miệng nói, tay thì đẩy Kỳ Phương xa ra khỏi cánh cửa:
- Không được! Muội ấy hiện giờ cần yên tĩnh để tịnh dưỡng, huynh vào chỉ làm muội ấy kinh động. Chờ khi nào muội trở lại, cảm thấy được huynh mới có thể vào!
Nói xong Vân Lan quay gót bước nhanh về cuối hành lang của dãy nhà, trước khi mất dạng nàng còn nói vọng lại một câu:
- Huynh không được tự ý xông vào phòng, nếu không, muội đánh gãy chân huynh!
Sau khi Vân Lan khuất, Kỳ Phương vì không yên lòng mà lập tức xô cửa bước vào trong. Y bước đến bên cạnh gường nơi Như Ngọc đang bất tỉnh hôn mê, rồi nhìn nàng. Những giọt nước mắt vô thức rơi lăn dài trên má Như Ngọc, y không kiềm nén nổi vội đưa tay lau đi cho nàng. Cảm tưởng như tâm y đang bị ai đó dùng một con dao nhọn cắm phập vào đau đớn. Y vô cùng hối hận lẫn tự trách chính bản thân mình. Tại sao ngay lúc đó y không bước ra bảo vệ cho nàng, nếu không giờ đây Ngọc nhi đã không đau như vậy! Y là một tên hèn nhát, đáng khinh, không thể bảo vệ người y quan tâm! Người đáng bị hình phạt của cao xanh phải là y không phải Ngọc Nhi!
- Ngọc nhi! Huynh xin lỗi, do huynh ích kỷ chỉ biết nghĩ cho chỉ biết nhìn bọn họ ức hiếp muội. Nhưng muội yên tâm, từ nay về sau huynh sẽ không yếu hèn như vậy nữa ! Sẽ luôn ở bên cạnh, sẵn sàng bảo vệ muội bất cứ lúc nào, không để cho ai ức hiệp muội! Hãy tin huynh Ngọc nhi!
- Vì..v..ì..sao..?_Như Ngọc khóc nấc thành từng tiếng trong hôn mê.
Kỳ Phương càng thêm siết chặt lấy tay Như Ngọc:
- Ngọc nhi, muội đừng khóc! Hắn không đáng cho muội đau lòng như vậy! Quên hắn đi! Chỉ cần muội muốn huynh sẽ đưa muội rời xa nơi này, sẽ cho muội cuộc sống hạnh phúc mà muội mong muốn, được khôn