Old school Easter eggs.
Oan Gia Tương Phùng

Oan Gia Tương Phùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323763

Bình chọn: 7.00/10/376 lượt.

g hùng hổ hổ kia biến mất, cô mới khẽ thở dài: “Giả Thược ơi Giả Thược, tớ nên để cậu nhìn thấy cái bộ dạng của cậu vừa rồi. Quen biết cậu bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy vẻ dịu dàng trên khuôn mặt cậu đấy. Nếu Chân Lãng mà nhìn thấy vẻ mặt của cậu khi đó, dù có phải vào viện thêm lần nữa chắc cũng không ngại gì đâu.”

Tất nhiên, Giả Thược không thể nghe thấy những lời này, cô đang ôm chiếc cặp lồng giữ nhiệt đi về phía bệnh viện. Lúc này trời cũng đã sẩm tối, nếu còn muộn nữa chắc không kịp giờ ăn tối của Chân Lãng mất.

Từ phía đằng xa, cô nhìn thấy bên trong tòa nhà lớn của bệnh viện có một cô gái mặc váy dài màu đen đang một tay xách cặp lồng giữ nhiệt, một tay ôm bó hoa đứng chờ thang máy. Chẳng bao lâu sau, cửa thang máy mở ra, cô gái đó nhẹ nhàng bước vào.

“Đợi một chút!” Giả Thược lập tức co chân chạy về hướng thang máy, nhưng vừa mới chạy được một bước, cô chợt nhớ ra mình đang ôm cặp lồng cháo, vì thế lại vội vàng dừng lại.

Mắt cá chân cô chợt đau nhói. Cô liền hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống xoa bóp.

“Đợi…”

Mấy tiếng nói sau còn chưa kịp nói ra, cửa thang máy đã lặng lẽ đóng lại ngay trước mắt cô, chỉ còn lưu lại mùi hương thoang thoảng từ người cô gái mặc váy đen vừa nãy.

Giả Thược ngồi đó, xoa chân một lát, rồi tập tễnh bước tới, ấn nút thang máy, ôm chiếc cặp lồng giữ nhiệt, lặng lẽ chờ đợi.

Khi cô nhích từng bước một đến cửa phòng bệnh của Chân Lãng, chợt nhìn thấy ngay bóng dáng màu đen xinh đẹp đang đứng trước giường, chính là cô gái một tay xách cặp lồng, một tay ôm bó hoa mà cô vừa nhìn thấy ở chỗ chờ thang máy.

Cô gái đó đang bận rộn ở đầu giường, che đi thân hình Chân Lãng, Giả Thược vốn đã đưa tay đẩy cửa, nhưng lại vô thức tránh sang một bên, không bước vào ngay.

“Không phải em mới về nước sao, việc gì phải vội vã đến đây thăm anh như thế chứ?” Đây là giọng hòa nhã thường thấy ở Chân Lãng, Giả Thược có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Cô gái đó ngồi xuống, đưa bát canh trong tay tới trước mặt anh, nói bằng giọng rất mềm mại: “Em mới về, hôm qua đi gặp các bạn trong lớp thì hỏi được số điện thoại của anh, sau đó biết được chuyện này, cho nên liền đến thăm anh. Đây là canh đông trùng hạ thảo em nấu hồi sáng, tốt cho cơ thể lắm, dạ dày anh không tốt, uống cái này rất hợp.”

Canh đông trùng hạ thảo…

Giả Thược cúi đầu nhìn cặp lồng cháo trong lòng, thầm tính toán.

Đông trùng hạ thảo, giá gốc khoảng ba trăm đồng một gam. Còn cháo của cô, tính cả phần đã đổ đi cộng với tiền ga và tiền điện, tổng cộng cũng chưa đến năm đồng, sự chênh lệch này thật là…

“Anh không sao, vài ngày nữa là có thể xuất viện rồi.” Chân Lãng đón lấy chiếc bát, nhẹ nhàng nói: “Lần này em về thăm nhà hay là ở lại hẳn thế?”

Cô gái đó cúi đầu, mái tóc dài mượt mà rủ xuống vai, rồi cô thở dài: “Em ở lại hẳn, rồi tìm xem có ai thích hợp không để kết hôn.”

“Vẫn chưa kết hôn sao?” Chân Lãng khẽ hỏi một câu, ngay sau đó liền bị một tiếng cười lớn át hẳn đi.

“Chân Lãng cũng chưa kết hôn đấy.” Sau tiếng cười lớn, một bóng người cao lớn khác xuất hiện ở đầu giường, hai tay xỏ vào túi áo, lắc đầu than thở: “Hôm qua bọn tôi còn nói sẽ cho cậu một điều bất ngờ lớn, kết quả là cậu còn cho bọn tôi một điều bất ngờ lớn hơn, làm người ta lo lắm đấy nhé!”

Cô gái kia thẹn thùng đứng dậy, rồi cất tiếng chào: “Anh nghỉ ngơi cho tốt nhé, em không quấy rầy nữa.”

Chân Lãng khẽ gật đầu, nhỏ giọng dặn dò: “Đi đường cẩn thận!”

Cô gái đó đi về phía cửa, Giả Thược nhảy lùi lại đằng sau, vô thức nấp vào trong cửa thoát hiểm, lẳng lặng nhìn bóng dáng xinh đẹp đó đi sát qua bên cạnh mình.

Khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái đó từ phía bên, Giả Thược không kìm được phải thầm khen ngợi. Đó quả thực là một khuôn mặt xinh đẹp hiếm có, mà đặc biệt nhất vẫn là khí chất kia, so với các cô gái chốn đô thành hiện giờ thì hơn hẳn ở vẻ dịu dàng và không nhuốm chút bụi trần.

Bạch Vi!

Giả Thược lập tức nhớ ra cô gái có vẻ quen mắt này là ai, vừa rồi chỉ để ý đến thang máy, không tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của đối phương, lúc này đã nhớ lại một số chuyện từng xảy ra trong quá khứ.

Cô gái này chính là bạn gái cũ của Chân Lãng, trong vô số chuyện đã xảy ra từ hồi nhỏ đến giờ, đây là cô gái duy nhất mà Giả Thược có thể nhớ được.

Giả Thược nhìn theo bóng lưng Bạch Vi, một lần nữa thầm khen ngợi.

Thật là có khí chất!

Nếu bây giờ trong tay cô mà có máy ảnh, cô nhất định sẽ chụp Bạch Vi ngay, một cô gái thế này mà đi đóng phim cổ trang nhất định sẽ vô cùng hoàn mỹ, khó có thể tìm được chút tì vết.

Giả Thược suy nghĩ vu vơ, trong đầu toàn là những lời khen ngợi dành cho cô bạn gái cũ của Chân Lãng, bước tới đứng cạnh cửa từ lúc nào chẳng hay.

“Lần này cậu đúng là một hòn đá trúng hai con chim, vừa trị được cô nàng yêu quái kia, lại vừa có thể khiến Bạch Vi đến thăm cậu.” Giọng nói của Lâm Tử Thần từ trong phòng vang ra. “Cậu không nhìn thấy đâu, hôm qua khi họp lớp, vừa nghe thấy tin cậu phải vào viện, mặt Bạch Vi liền biến sắc. Bao nhiêu năm như vậy rồi, người ta chưa quên cậu đâu đấy nhé!”

“Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm