XtGem Forum catalog
Oan Trái (Cấm Luyến)

Oan Trái (Cấm Luyến)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322772

Bình chọn: 9.00/10/277 lượt.

sao, tại sao lại là em?”

“Nếu em có oán, em hãy óan ông trời tại sao để cho anh gặp em, để cho anh yêu thương em không thể nào quên được. Có trời biết, Huyền Ngọc à, anh đã muốn quên em như thế nào.”

Vừa nói, đôi môi nóng ấm của anh, vừa lướt dần xuống cái bụng trắng nõn nà bằng phẳng không tỳ vết của cô, lần lần lướt xuống sâu hơn.

Huyền Ngọc nức nở khóc nỉ non van xin, dần dần chuyển thành tiếng rên rỉ đứt quãng.

Anh đưa lưỡi lướt nhẹ vào nụ hoa nữ tính ẩn mật của cô, nhẹ tách bụi hoa rậm rạp ra tìm nơi riêng tư ẩn giấu bên trong. Anh tham lam đưa lưỡi lướt sâu vào tấn công vừa mạnh mẽ, nhưng trong chốc lát lại mềm mại.

Thân thể của cô, dưới sự dạy dỗ gần hai tháng nay của hai anh em trở nên mẫn cảm một cách kì lạ, thân thể ma ma ngứa ngáy, hạ thân nóng ẩm ướt đẩm mật dịch dưới ngón tay trêu đùa điêu luyện của anh, cơ thể của cô như không còn chịu sự điều khiển của mình.

Cô oằn người, ưỡn cong người lên rên rỉ dồn dập.

Tiếng nức nở chuyển thành tiếng mị hoặc yêu kiều thở dốc.

Thấy người trong lòng mềm nhu thuận theo sự dẫn dắt của mình, anh lặng lẽ đưa tay tháo sợi dây trói cổ tay cô nới đầu giường xuống. Anh không muốn như thế này, nhưng đây là cô ép anh. Là cô đã làm anh nổi giận cô phải trả giá.

Lưỡi anh tiến vào sâu hơn, ngón tay nhè nhẹ khẽ xoa nắn tiểu hoa hạch nhỏ bé đỏ ửng của cô. Huyền Ngọc rung động, run rẩy cả người.

Anh biết, anh đã tìm được nơi trọng yếu. Không buông tha, anh tiếp tục tấn công mạnh mẽ, Huyền Ngọc nức nở, đôi tay đã được tự do của cô, lúc này đây không còn sức lực để đẩy anh ra, mà bíu chặt lấy ra giường cong người, như muốn anh tiến vào sâu hơn.

Anh cười tà ác. Tiểu Ngọc nhi của anh thật mẫn cảm. Bảo bối của anh. Anh biết sau đêm nay tất cả mọi chuyện sẽ khác, nhưng anh chấp nhận.

Anh chấp nhận cô sẽ oán hận anh, cô sẽ căm thù anh.

Đôi tay anh ôm lấy cái mông trắng như tuyết của cô, nhìn vào khuôn mặt đang mê man động tình của cô.

Toàn thân cô đỏ ửng dưới thân của anh, tư thế thật tu nhân, mị hoặc kinh người, hai chân dang rộng. Đôi mắt khép hờ, đôi môi mọng đỏ ửng mấp máy.



Anh động thân mạnh một cái, xỏ xuyên vào trong cơ thể nữ tính của cô. Huyền Ngọc thét lớn một tiếng, nước mắt tuôn như mưa, cảm giác sung sướng từ ban đầu đến giờ mất sạch, cảm giác như bị chẻ đôi người ra.

“Đau, đau quá.”

Huyền Thiên nhỏ giọng thì thầm: “Ráng chịu một chút, Tiểu Ngọc nhi ngoan của anh.

Nhưng cô không an phận, vùng vẫy vặn vẹo muốn thoát khỏi vật cứng nóng đang tàn phá đau đơn trong cơ thể của cô.

Huyền Thiên cực lực nhẫn nhịn, mồ hôi tuôn từ thái dương của anh, chảy nhỏ giọt xuống bầu ngực sữa trắng mịn màng của cô, thành những giọt sương long lanh hòa hợp với lớp mồ hôi mịn màng non tơ, làm thân thê Huyền Ngọc như đính những hạt kim cương lấp lánh dưới ánh đèn, thêm đặc biệt rực rỡ mê người.

Cô càng vặn vẹo, đóa hoa nữ tính của cô càng mút chặt lấy nam căn của anh, tạo nên cảm giác sướng khoái không gì tả nổi. Anh gầm nhẹ: “Ngọc nhi, nằm yên.”

Anh vốn dĩ định nằm yên đợi cho cô thích ứng với anh trong cơ thể của cô. Nhưng hành động của cô làm anh không thể kiềm chế nổi.

Anh thả lỏng mình trong cơn dục vọng đang điên cuồng tuôn trào đến, anh cuồng dã luật động nhấp nhô. Nhấn mạnh, tận tình ra sức rong ruổi bên trong cô. Hưởng thụ tư vị tuyệt vời ấm áp của cô mang đến cho anh.

Sung sướng gần như vỡ tung khi anh chạy nước rút.

Huyền Ngọc sau cơn đau đớn, cũng cảm nhận được hạ thân nóng bỏng tê dại. mỗi nhịp nhấn sâu của anh, làm cô tê tái như đang dâng lên tận trên thiên đường. Càng lúc cảm xúc sướng khoái tràn đến càng nhiều. Huyền Ngọc chịu không nổi rên rỉ: “Thiên, ngừng…. Ngừng đi.. Em chịu không nổi.”

Huyền Thiên hổn hển:

“Chịu được, em chịu được mà…”

Nhưng Huyền Ngọc không nghe anh nói nữa, cảm giác sướng khoái ập đến giống như bài sơn đảo hải, làm cô không chịu đựng nổi, thân thể non nớt ưỡn cong lên co giật vài cái rồi choáng váng hôn mê.

Huyền Thiên cười khẽ, tiếp tục nhịp điệu của mình, đến khi cơn sóng kia cũng cuốn lấy anh, anh co giật run rẩy, tận tình phóng thích hết mầm móng nóng ấm của anh vào sâu trong cơ thể của cô. Mới thỏa mãn gục trên người của cô.

Anh lẩm bẩm: “Em là của anh, suốt đời này đừng mong thoát khỏi anh.”

Lúc này, ở bên ngoài, Huyền Tú nghe rõ mồn một những thanh âm từ bên trong phòng qua cánh cửa khép hờ kia. Tiếng nức nở chuyển thành rên rỉ. Tiếng thở dồn dập của nam nhân, cả những tiếng động ái muội do âm thanh hoan ái vang ra.

Hạ thân của anh cứng ngắc, đôi tay nắm chặt lại, anh xoay người nhìn ra ngoài bầu trời đêm xa xa. Thống khổ, anh thật ước, ước gì người bên trong phòng đó là anh, nhưng anh biết anh không làm được. Bởi vì anh là Huyền Tú chứ không phải Huyền Thiên. Với anh, anh muốn mọi chuyện đều là tự nguyện, anh không muốn cưỡng ép, anh yêu Huyền Ngọc, anh muốn mang bất cứ những thứ tốt nhất đến cho cô. Cảm xúc, niềm vui và ngay cả những cảm giác sướng khoái kia.

Anh không muốn bắt buộc, anh biết sau đêm nay Huyền Ngọc sẽ hận anh và Huyền Thiên, anh biết cá tính cô. Nhìn cô như yếu đuối, mềm mại vô hại, nhưng