Teya Salat
Oan Trái (Cấm Luyến)

Oan Trái (Cấm Luyến)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322884

Bình chọn: 7.00/10/288 lượt.

lui về phía sau:

“Tôi không yêu anh, chúng ta quen biết nhau cũng chưa được bao lâu?”

Cô đang suy nghĩ bung cả đầu óc, làm sao để kéo dài thời gian, bởi vì cô biết. Hai anh của cô nhất định sẽ đến cứu cô.

“Hãy cho anh một cơ hội, anh sẽ làm cho em thực sự vừa lòng?”

Huyền Ngọc lắc đầu: “Không thể, không yêu là không yêu, tình yêu đâu thể nào cường cầu. Có rất nhiều cô gái xinh đẹp và giàu có hơn tôi, anh…..”

Cô chưa nói dứt câu, tiếng cười cuồng bạo của tên kia đã lên tiếng:

“Mày tưởng, tao yêu mày thật à? Mày tưởng tao bỏ công đeo đuổi mày bấy lâu nay để van xin chút tình yêu của mày à? Không, tao làm thế vì cô gái bé nhỏ của tao đã bị hai thằng anh mày hại chết, nó chết rất thê thảm, chỉ vì chạm đến mày. Tao cũng muốn thử xem, tao chạm đến mày, hai tên sát tinh trẻ con đó có thể làm gì được tao. À, quên nói cho mày biết, ba ba của tao ngoài đứng đầu tập đoàn Trịnh thị ra, trong tay còn có một tổ chức của Thanh Long bang lừng lẫy, đáng tiếc, người tình của mày ra tay quá nhanh, tao hoàn toàn không đỡ kịp. Nếu không, cô ấy đã không chết thảm như thế.”

“Ý anh là nói ai?” “Mày giả vờ ngu với tao à? Lâm Tố Như vì mày đã không còn thấy ánh mặt trời nữa, mày tưởng tao điên mà đeo đuổi con bé xấu xí như mày? Tao chỉ muốn cho hai tên Thiên và Tú kia biết, cảm giác người yêu của mình bị nhúng chàm, bị phản bội đau đớn đến mức độ nào. Không quyến rũ được mày vởi vì cái đầu của mày quá ngốc nghếch, tao đành kiếm cớ li gián để hai tên kia bớt đề phòng, tao mới có cơ hội như hôm nay.”

Huyền Ngọc sững sờ, tên này quả nhiên đủ nham hiểm, ẩn nhẩn chờ đợi cơ hội trả thù lâu như vậy. Chỉ có cô ngốc nghếch mới rơi vào cạm bẫy như hôm nay.

Tên kia sấn tới, cười dâm đãng “Hôm nay, dù sao tao cũng sẽ mở lòng từ bi, cho mày tận hưởng khoái lạc một lần trứơc khi chết.”

Trước đôi mắt sói tà ác của hắn, Huyền Ngọc lùi dần lùi dần về phía sau, đến khi lưng chạm vào bức tường lạnh như băng cô mới dừng lại.

Cô vùng vẫy: “Đừng chạm vào tôi.”

Hắn ta cười tà ác: “Cô em yên tâm, kĩ thuật của anh tuyệt không thua kém hai người tình của em đâu? Hay là, em thích nhiều người? Yên tâm, sau khi xong việc anh sẽ gọi nhiều người đến phục vụ cho em,”

Vừa nói bàn tay tà ác của hắn dấn tới, xé bỏ lớp y phục trên người cô,đôi môi của hắn bắt đầu điên cuồng cắn mút lấy môi của cô, hai bàn tay làm càn vuốt ve bộ ngực sữa, lần dò đi xuống giữa hai chân cô

Huyền Ngọc vũng vẫy, bị hắn chạm vào bỗng dưng cô cảm giác chán ghét cực hạn, bản thân bỗng dưng muốn nôn mửa một trận.

Hai tay và chân cua cô bắt đầu vung loạn xạ, vừa cào cấu đấm đá, trên mặt hắn xuất hiện vài vết trầy sướt, đôi môi bị hắn tàn sát bừa bãi cô há mồm,cắn thật mạnh.

Một mùi tanh mằn mặn xuất hiện, cô nghe tên kia thốt lên đau đớn,

“Con điếm khốn kiếp, được tao ân sủng là phước ba đời của mày. Được, nếu mày muốn chết tao sẽ cho mày toại nguyện.”

Lúc này Huyền Ngọc gần như đã phát điên,cô vùng vẫy tay chân cào cấu lung tung, cô cảm thấy bản thân thực sự bẩn thỉu, ô uế không gì sánh kịp, cô muốn nôn mửa, cô vẫn vùng vẫy, cấu xé khi anh đến gần nhưng hoàn toàn không phát hiện trên tay hắn từ khi nào đã xuất hiện một con dao bén nhọn.

Hắn ta từ từ bước đến gần cô, lúc này Huyền Ngọc tai bù xù, cô cảm thấy bẩn thỉu, dung sức chà xát đôi môi của mình gần như chảy máu, nên không thấy ánh dao sáng lóe giơ lên cao nhắm thẳng xuống người cô.

Lúc này, ngoài cửa có một bóng đen chợt lóe lên, kéo cô ra khỏi nguy hiểm, lãnh trọn một dao đang đâm xuống,máu tuôn xối xả, một bóng đen khác đá thẳng vào bụng của tên đó.

Tung thêm hai cú đấm trời giáng vào thân thể của hắn, bóng đen kia tấn công tên kia đến khi nằm xụi lơ trên mặt đất , là Huyền Tú, Huyền Thiên đang ôm Ngọc nhi giọng run rẩy, chụp lấy đôi tay đang cào cấu loạn xạ của cô: “Ngọc nhi, Ngọc nhi, em không sao chứ, anh và Tú đến rồi, đừng sợ nữa?”

Lúc này Huyền Ngọc đã hoảng loạn không biết gì hết, cô đang dùng sức cào cấu người đối diện vừa chà lau đôi môi của mình, Huyền Tú đứng đằng xa, lạnh lẽo nhìn tên đang nằm co rúm trên mặt đất nói với Huyền Thiên đang ôm lấy Huyền Ngọc :

“Bảo bối sợ quá nên hoảng loạn, đưa bảo bối về nhà đi.”

Huyền Thiên trầm mặt xuống: “Tú, em đưa bảo bối về nhà, chuyện ở đây để anh giải quyết.”

Huyền Tú đón lấy Ngọc nhi từ tay anh trai của mình, sau đó đem cô đưa lên xe, lái xe về nhà.

Trên đường đi, Huyền Ngọc vẫn không thôi nức nở dùng đôi tay chà sát đôi môi đỏ ửng gần như chảy máu. Thật kinh tởm, thật đáng sợ.

Sau khi về đến nhà điều đầu tiên Huyền Ngọc làm là chạy vọt vào phòng tắm, xả nước nóng.

Nước vẫn chưa kịp nóng là cô đã cấp tốc thoát quần áo, đứng dưới dòng nước xối xả ra sức chà lau khắp thân thể bẩn thỉu của mình gần như lột một lớp da.

Huyền Tú đau lòng bước đến kéo cô vào lòng, lớp quần áo trên người anh dưới dòng nước trở nên ướt sũng.

Anh ôm chặt lấy cô, hôn lên đôi môi sưng đỏ vì chà lau của cô.

Cô đẩy anh ra, thở hổn hển: “Em bẩn lắm, em cần phải tẩy.”

Huyền Tú không nói một lời điên cuồng hôn cô với tất cả khát khao, đầu lưỡi tiến vào quấy phá bên trong miệng của