XtGem Forum catalog
Oan Trái (Cấm Luyến)

Oan Trái (Cấm Luyến)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322485

Bình chọn: 8.00/10/248 lượt.

ai người vui vẻ cười đùa mà hoàn toàn không hề tham gia vào, nhưng trên gương mặt lạnh lùng khắc nghiệt kia, đã trở nên mềm mại hơn bao giờ hết, ánh mắt anh tràn đầy sủng nịch yêu thương, nhưng khi ánh mắt của Huyền Ngọc vô tình lướt qua anh, anh bối rối cụp mắt xuống nên ko ai phát hiện nhu tình ẩn bên trong đó.

Chơi mệt, cả ba đi tìm một nhà hàng lớn bên trong đó, ăn uống thỏa thích,bát ca thì luôn gallant, lịch sự, còn thất ca thì lạnh băng không nói một lời. Bất tri bất giác, Huyền Ngọc càng lúc càng nhích lại gần Bát ca hơn.

Chiều tối, hai chân mệt rã rời lên đến trên giường ngã phịch xuống. Lúc này Huyền Ngọc chỉ muốn đánh một giấc thật no say, chợt nghe thất ca hừ lanh: “Con gái mà bẩn như thế để ngủ à?” Thực ra thì, trong lòng lại âm thầm nói khác a….. Không tắm rủi cảm lạnh thì sao?

Huyền Ngọc mơ màng lắc đầu, “Em không tắm, em mệt quá, Thất ca tắm trước đi, tắm xong gọi em.”

Nói xong nàng nhắm hai mắt lại, không hề mở lên nữa nên hoàn toàn ko thấy trong đôi mắt của anh tràn đầy tình cảm ôn nhu, sủng nịch yêu thương, cô cũng không hay những lời mình nói với Thất ca đã hơn một phần nũng nịu, không còn sợ hãi như buổi ban đầu, có lẽ tận đâu đó trong tận đáy tâm hồn cô cảm nhận được,Thất ca, không hoàn toàn lạnh băng hung dữ như vẻ bề ngoài.

Huyền Tú từ phòng tắm bước ra, thấy Huyền Ngọc ngủ say sưa, không khỏi lắc đầu: “Thiên, để bé(*) ngủ như thế sao? Chơi suốt một ngày mình đầy mồ hôi và bẩn, không tắm sẽ bị bệnh.

(nguyên văn Oa nhi)

Huyền Thiên đưa 1 ngón trỏ lên môi suỵt khẽ, đứng lặng im yêu thương nhìn nàng ngủ say sưa, sau đó, nhẹ nhàng, động tác mềm mại như nâng niu vật gì trân quý nhất, cởi từng lớp y phục trên người ra. Thân thể bất chợt lạnh băng, Huyền Ngọc theo bản năng hơi co người lại, Huyền Tú cũng nhẹ nhàng giúp, thoát xong quần áo, Huyền Thiên ôm lấy Huyền Ngọc đi về hướng phòng tắm, bên trong Huyền Tú đã pha sẵn nước ấm, nhẹ nhàng gột rửa thân thể bụi bặm của nàng, sau đó nhẹ nhàng bế ra, mặc vào bộ đồ ngủ rộng thênh thang, nhưng bên trong đương nhiên hoàn toàn không mặc nội y.

Sau đó, cả ba ôm nhau chìm vào trong mộng đẹp.

Ngày hôm sau, vẫn như ngày hôm trước, nhưng lần này Thất ca và bát ca đã dẫn nàng đi xa hơn, đi thăm những ngọn núi, những danh lam, nhất là đến ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng là Hoàng Đại tiên để cầu nguyện. Đứng tần ngần trước cảnh huyền bí của vùng núi, cảnh trang nghiêm của ngôi chùa, mà Huyền Ngọc bần thần.Nàng nghe nói, ngôi chùa này rất linh thiêng cầu gì được nấy, nhưng ba ba và mẹ đã chết đi, liệu nàng cầu sống lại có được hay không? Ngôi nhà kia, sau khi gia gia chết, liệu nàng có thể mơ ước được một căn nhà đùm bọc nàng và để nàng đi học đến ra trường hay không? Nàng không biết, nàng không tin vào thần thánh, nếu có thánh thần thì có lẽ những đứa trẻ bơ vơ mồ côi như nàng có lẽ không lâm vào cảnh này.

Bát ca đứng một bên nhìn vẻ mặt đau xót bần thần của nàng mà ôm lấy vai nàng. “Huyền Ngọc muốn ước gì, nói đi, nếu được anh và Thất ca sẽ giúp em.”

Nàng lắc đầu đôi mắt xa xăm, tương lai là một thứ vật chất xa xỉ mà nàng không mong mỏi gì có thể với tới. Chỉ mong gia gia được sống bình an, để nàng đủ lớn và có thể tự lập cho bản thân mình. Nhưng đó chỉ là mơ ước, không biết có thể thực hiện được hay không?

Huyền Thiên đứng ở một bên không nói gì. Lặng lẽ ngắm nhìn nàng, nhưng trong lòng anh đã âm thầm có quyết định, bằng bất cứ giá nào, anh nhất định sẽ bảo vệ Ngọc Nhi, sẽ đảm bảo cuộc sống từ nay về sau của nàng,sẽ không còn cô đơn nữa, sẽ không có bất kì ai có thể áp bức nàng, dù anh có thể đối chọi với tất cả mọi người trên thế giới. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên khi gặp nàng, anh đã âm thầm thề với lòng mình như thế

Ngày hôm sau vẫn như thế, vẫn đi dạo hết mấy khu du lịch khu thương mại mua sắm lớn nhất ở HongKong, các ca ca của nàng, ngoại trừ tư thế ngủ kì quái ra, còn lại đều rất tuyệt không thể chê được. Mua cho nàng, những thứ nàng thích ăn, dẫn nàng tham quan cùng nàng chơi trò chơi. Có thể nói những ngày ở Hong Kong này là những ngày vui nhất trong cuộc đời mười sáu năm của nàng từ trước đến nay.

Tối, đêm nay là đêm cuối cùng nàng ờ HongKong, sáng mai nàng sẽ ngồi máy bay đến thẳng đảo Hawaii, Huyền Ngọc háo hức, đến gần như không ngủ được. Huyền Tú chỉ nhìn nàng mỉm cười còn Huyền Thiên thì trợn mắt: “Đi ngủ mau.”

Huyền Ngọc bất mãn bĩu bĩu môi, cũng ngoan ngoãn leo lên giường nằm ngủ. Thật sự thì mấy đêm nay nàng do mệt mỏi quá, nên cũng không hay biết thực sự tư thế ngủ của các ông anh có thay đổi hay không, vì vừa đặt lưng xuống giường là nàng đã ngủ say như chết. Đương nhiên đêm nay cũng không ngoại lệ.

Nghe thấy nhịp hô hấp đều đặn của nàng, Huyền Tú biết nàng đã ngủ mới đưa mắt nhìn Huyền Thiên: “Thiên, bé con càng ngày càng không sợ anh rồi.”

Huyền Thiên hừ lạnh: “Chắc phải dạy dỗ lại quá.”

Huyền Tú nheo mắt: “Nỡ sao?”

Huyền Thiên nhìn chăm chú vào màn hình không lên tiếng, mấy đêm nay ngoài đêm đầu tiên được gần gũi bảo bối, thời gian còn lại hai anh em họ đều thức trắng canh giữ thị trường chứng khoán phố Wall.

Ha