Snack's 1967
Ốc Sên Chạy

Ốc Sên Chạy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325140

Bình chọn: 10.00/10/514 lượt.

c đá đi đá lại một vòng lại quay về chỗ Vệ Nam.

Vệ Nam cúi đầu, mặt đỏ bừng, nói lắp ba lắp bắp: “Vậy thì… cứ chờ một thời gian nữa ạ. Năm nay cháu mới 21 tuổi… .vẫn chưa tốt nghiệp đại học… .”

Lục Song suýt thì cười phá lên. Mẹ Lục Song rất vui: “Rất tốt, có ý định kết hôn là được. Chúng ta cứ từ từ làm quen đã. 21 tuổi đúng là vẫn trẻ, chí ít thì cũng phải tìm được việc đã rồi tính”. Nói xong mẹ Lục Song ngồi xuống ghế sofa, nói với Vệ Nam: “Nào, rót cho mẹ cốc nước”.

Không còn là dáng vẻ đáng sợ của “bà mẹ chồng độc ác” ban ngày nữa mà thay vào đó là nụ cười thân thiện, hòa nhã, qua ánh mắt ấy dường như có thể thấy mẹ Lục Song đã thực sự coi Vệ Nam là con dâu.

Hơn nữa… .đã nhảy vọt đến cách xưng hô mẹ rồi. Thì ra tư duy sinh động của Lục Song di truyền từ cô.

“Không quen gọi mẹ à? Vậy thì đợi đến khi kết hôn hãng hay. Cô nghĩ cháu nên thích ứng với sự chuyển biến trong cách xưng hô”. Mẹ Lục Song nhìn Vệ Nam, đỡ lấy cốc nước rồi nói: “Hôm nào mời bố mẹ cháu ăn cơm. Cô và mẹ cháu học cùng nhau hồi đại học. Lâu lắm rồi không gặp nhau”.

Vệ Nam chỉ có thể tỏ vẻ thẹn thùng, cúi đầu sờ vạt áo.

Lục Song nói đi rửa hoa quả, nháy mắt với Vệ Nam. Vệ Nam cũng đi vào phòng bếp.

Lục Song đứng lại, quay đầu, khoanh hai tay trước ngực và nói: “Em giả bộ thật là giống”.

Vệ Nam nói: “… .Chẳng có cách nào cả, em không muốn chết dưới ánh mắt của mẹ anh”.

Lục Song nhịn cười: “Mẹ anh thích những người nhanh nhẹn, vì sao em càng giả vờ càng giống thỏ con vậy?”

“Chúng ta phải căn cứ vào tình hình của địch để thay đổi sách lược mà”. Vệ Nam nhún vai: “Phải gọi là lấy nhu khắc cương. Mẹ anh là cương. Nếu em là sắt thì chẳng phải va vào nhau sẽ tóe lửa sao?”

Lục Song xoa cằm, gật đầu tán thành: “Đúng vậy đúng vậy. Chưa gì đã học được cách ứng phó với mẹ anh rồi”.

Vệ Nam nói: “Vạn bất đắc gĩ mà, đành phải làm vậy thôi”. Nhà chỉ có hai phòng, ngủ thế nào mới là vấn đề.

Thực ra không có vấn đề gì cả, vì mẹ Lục Song đã kéo chồng vào phòng ngủ của con trai, đóng cửa lại rồi nói: “Hai con nghỉ sớm đi”.

Lục Song nhún vai nói: “Anh ngủ ở ghế sofa”.

Vệ Nam ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Mẹ anh thấy anh ngủ ở ghế sofa, chẳng phải sẽ lộ tẩy sao?”

“Vậy thì… ..”

Vệ Nam vỗ ngực rất nghĩa khí: “Em ngủ dưới sàn nhà”.

“Làm sao có thể để cho con gái ngủ dưới đất được… .” Đang nói rất hùng hồn bỗng nhiên chuyển sang giọng nhẹ nhàng: “Nam Nam, em vào phòng ngủ đợi anh. Anh đi tắm cái đã”. Vệ Nam suýt thì ngất lịm, này, khi anh nói những lời tình cảm sởn gai ốc ấy có thể đừng dùng anh mắt oai hùng như thế được không, khiến tôi thấy áy náy. Nói xong Lục Song nhếch mép: “Đi đi”.

Vệ Nam liếc nhìn, cánh cửa phòng ngủ bên cạnh hé mở rồi lại nhẹ nhàng đóng lại. Xem ra mẹ Lục Song rất có tiềm năng làm trinh sát, nghe trộm xem con trai mình và “con dâu tương lai” đang nói gì. Thật là vô liêm sỉ… .

Quả nhiên không phải là Vệ Nam ngủ dưới sàn, Lục Song trải đệm xuống đất. Tuy cái đệm ấy rất giống giường của trẻ sơ sinh, nhưng con phòng vốn dĩ đã nhỏ, tủ quần áo, bàn học và một chiếc giường đã chiếm hết phần lớn không gian, phần còn lại chỉ đủ chỗ cho một người đi lại. Lục Song giống như con tôm riu co ro trong góc, đang ngáp ngủ. Trông anh ta thật đáng thương.

Vệ Nam hào phóng nói: “Hay là anh lên giường ngủ đi?”

Lúc Song đang ngáp ngủ, đột nhiên ngẩng đầu lên, cười tít mắt nhìn Vệ Nam: “Em đừng thoáng thế”.

Vệ Nam nhún vai: “Mẹ em nói tuyệt đối tin tưởng nhân phẩm của anh. Anh em cũng nói nhỡ đâu em lên cơn động kinh thì lại làm liên lụy đến anh. Họ đều nghĩ rằng trong hai chúng ta, em là người dã man”. Cô xoa cằm rồi cười toe toét nói: “Yên tâm đi, em sẽ không làm gì anh đâu. Hơn nữa em cũng tin vào nhân phẩm của anh”.

Lục Song nói: “Anh có nên cảm thấy vinh dự không?”

Vệ Nam lắc đầu: “Không, không, là em nên cảm thấy vinh dự mới đúng… .”

“Hả?”

“Bởi vì thói quen ngủ của em không tốt. Thực sự rất dã man. Vì vậy… .anh là người đầu tiên dám leo lên giường em. Em cảm thấy vô cùng vinh dự”.

Khi Vệ Nam nói câu ấy, một chân Lục Song vừa giẫm lên thành giường, ngừng một lát, sau đó kiên quyết nhảy lên giường.

“Vậy thì anh cũng thật vinh dự”.

Trước khi ngủ Vệ Nam lấy chiếc khăn tắm làm vạch ngăn cách.

Kết quả Lục Song nằm im không nhúc nhích, một sợi tóc cũng không vượt quá dải ngăn cách. Nhưng Vệ Nam thì ngược lại, nằm xoay lung tung, còn ôm chặt Lục Song làm gối ôm. Như thế thì không nói làm gì, trong cơn mơ mơ thấy bệnh viện đang thực tập kiểm tra cơ thể, thế là thò tay vào trong áo Lục Song, không thèm để ý đến cơ thể đông cứng của Lục Song, vừa sờ ngực đếm xương sườn vừa lẩm bẩm: “Xương sườn thứ tư, chắc là dưới phổi… ” Sau đó sờ sang bên phải, sờ mãi sờ mãi, bông nhiên nói: “Ơ? Nhịp tim đâu rồi?”

Lục Song gườm gườm nhìn lên trần nhà, dịch móng vuốt của cô ấy sang bên trái rồi khẽ nói: “Tim ở bên trái”.

Vệ Nam cười: “A, sờ thấy rồi, xương sườn thứ năm, cường độ bình thường”.

Sau đó cô ấy yên tâm ngủ tiếp.

Đồng sàng dị mộng thật đau khổ, đồng sàng không thể dị mộng càng đau khổ hơn.

Vệ Nam ngủ rất ngon. Còn Lục Song đáng thương, đừ