Teya Salat
Ôm Ấp Yêu Thương

Ôm Ấp Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326584

Bình chọn: 9.5.00/10/658 lượt.

i nút áo khoác ngoài, ngồi xổm xuống, tiếp tục làm người tuyết.

"Buổi tối em làm hoành thánh cho anh ăn có được không."

"Được."

"Chúng ta cùng nhau bao." Tiểu Anh nghiêng đầu giương mắt nhìn anh, Hạ Thiệu Nhiên gật đầu.

Môn chủ nhà họ Hạ cùng bạn gái làm hoành thánh ở phòng bếp, sư phụ lập tức

bị đuổi ra khỏi phòng bếp, tìm chỗ chơi bài poker. Tiểu Anh nhào bột mì, Hạ Thiệu Nhiên chặt thịt hãm, hai người phối hợp ăn ý, trước kia cảm

thấy lễ mừng năm mới là chuyện nhàm chán nhất, tất cả mọi người vui mừng hớn hở đoàn tụ cùng người nhà, mình anh lẻ loi, không tìm được chuyện

làm.

Có thể có cô, năm mới nhàm chán nhất trôi qua đặc biệt phong phú, từ sáng đã không nhàn rỗi qua, làm đều là chuyện nhỏ bình thường

chưa từng làm cũng không cần làm, cuộc sống giống như bắt đầu thay đổi

nhiều màu, rất vui vẻ, rất thỏa mãn.

Bánh nhân thịt băm xong, rau hẹ cắt xong, Hạ Thiệu Nhiên rửa tay sạch sẽ nói: "Còn cần anh làm gì?"

"Trộn nhân bánh!" Tiểu Anh cho gia vị vào nhân bánh, giao chiếc đũa cho Hạ

Thiệu Nhiên, mình can vỏ bánh, sủi cảo bao đến một nửa, ngoài cửa sổ

vang lên tiếng pháo thưa thớt. Tiểu Anh vễnh tai lắng nghe âm thanh pháo hoa nổ tung, đề nghị nói: "Chúng ta cũng đi xem pháo hoa."

Hạ

Thiệu Nhiên mặc bộ áo khoác, nói cầm một túi lớn pháo hoa ra ngoài, Tiểu Anh mặc áo khoác hỉ hồng đuổi theo từ phía sau, tay nhỏ bé nắm bàn tay

kia, đi song song, khuôn mặt tươi cười nâng lên nói với anh: "Em phát

hiện, nói yêu thương là chuyện hạnh phúc nhất trên đời. Anh cảm thấy thế nào?"

Hạ Thiệu Nhiên cười, đồng ý lời cô.

Có cô, mới hạnh phúc.

Trong sân, Hạ Thiệu Nhiên dọn xong pháo, trong túi móc ra thuốc lá ngậm trong miệng, cái bật lửa phụt ra ngọn lửa, nghiêng đầu, châm thuốc lá, con

ngươi nửa hí hít sâu hai cái.

Dưới ánh sáng màu lam, gương mặt

này cực kỳ đẹp mắt, Tiểu Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp anh ở Phi Thuyền

Nguyệt Thần thì anh bình tĩnh ung dung nhận lấy cái bật lửa hình súng

đốt thuốc từ trong tay an ninh du thuyền.

Hạ Thiệu Nhiên đem cái

bật lửa cất vào túi áo khoác, hai ngón tay kẹp thuốc lá, khói mù phun

trên mặt Tiểu Anh. Khom người, đốt mấy ống pháo, nhanh chóng ôm lấy Tiểu Anh chạy đến vị trí an toàn.

Mồi dẫn cháy hết, "Bùm" pháo hoa

bắn lên trời cao, nổ tung vô số lóe sáng, tiếp theo mấy tiếng vang, bầu

trời đêm nở hoa, màu đỏ, màu xanh dương, màu xanh lá cây, hình dáng muôn hồng nghìn tía.

Tiểu Anh nhìn đóa hoa nở rộ trong bầu trời đêm,

màu sắc rực rỡ ánh sáng chiếu lên khuôn mặt nhỏ sáng rỡ, còn chói mắt

hơn pháo hoa, Hạ Thiệu Nhiên hút thuốc, nhìn chăm chú vào cô.

Tiểu Anh đề nghị: "Gọi Khuynh Tâm ra chơi đùa cùng nhau nhé!"

Hạ Thiệu Nhiên nói: "Cô ấy trở về T thị cùng Cảnh Triệt rồi."

"Người này, đi cũng không nói một tiếng."

"Bùm, bùm."

Mấy quả pháo đồng thời nổ vang, Tiểu Anh chắp tay trước ngực, cúi đầu ước

nguyện vọng năm mới, Hạ Thiệu Nhiên nhả khói mù ra hỏi: "Ước gì thế?" Cô cười hề hề thần bí, đặc biệt nghịch ngợm nói: "Không nói cho anh."

Hạ Thiệu Nhiên mím môi cười.

"Vậy nguyện vọng trong một năm mới của anh là gì?" Tiểu Anh hỏi.

Hạ Thiệu Nhiên dập tắt thuốc lá, vứt bỏ, nhìn cô, mắt sáng như đuốc, "Giúp em thực hiện nguyện vọng, chính là nguyện vọng của anh."

Không phải lời tâm tình nhưng hơn hẳn lời tâm tình.

Tiểu Anh cảm động, người đàn ông trước mặt dụng tâm yêu mình, tuy nhiên có

lúc có chút như gỗ, có chút lạnh, lại không thích nói chuyện, càng không nói lời tâm tình dễ nghe dụ dỗ cô, thỉnh thoảng nói ra lời làm cô cảm

động muốn khóc.

Cọc gỗ thật ra thì có trái tim mềm mại nhất.

"Hạ Thiệu Nhiên, anh thật tốt!" Tiểu Anh nhón chân lên, nắm cả cổ của anh

làm nũng, "Anh, anh, yêu anh chết mất! Hiện tại em tới nói cho anh biết

ước nguyện của em là gì, sang năm em muốn tay nắm tay với anh đi vùng

địa cực nhìn ánh sáng cực Bắc, đi bờ biển chơi, nhặt vỏ sò trên bờ cát,

tay trong tay tản bộ. Vĩnh viễn ở chung một chỗ với anh, vĩnh viễn không chia cách. Buổi sáng nói chào với anh, buổi tối nói ngủ ngon với anh,

cùng anh ăn trên một bàn cơm, ngủ trên một cái giường, dung nhập vào

cuộc sống của anh, chia sẻ buồn vui với anh, còn muốn gả cho anh, sinh

con cho anh, tạo lập gia đình thuộc về chúng ta. Trước hết nghĩ đến thế, về sau nghĩ tiếp sẽ nói cho anh biết."

"Nhiều nguyện vọng như

vậy?" Hạ Thiệu Nhiên vuốt đầu của cô nói: "Sang năm, năm sau, sau này

mỗi một năm, nguyện vọng của Hạ Thiệu Nhiên đều là trợ giúp Lạc Tiểu Anh thực hiện nguyện vọng."

"Hạ Thiệu Nhiên, anh đối xử với em thật

tốt." Vành mắt Tiểu Anh hồng, buộc chặt cánh tay, hút hút lỗ mũi nói:

"Trong ghi chép của em, mình lớn lên trong cô nhi viện, cả ngày ở cùng

đám bạn nhỏ, trải qua cuộc sống không cha không mẹ cần người cứu tế, mỗi lần từ trên truyền hình thấy đứa bé khác có ba mẹ làm bạn, có quần áo

mới mặc, có đồ chơi mới, có đồ ăn vặt ngon, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ vừa

đau lòng, vẫn một mình trốn ở góc phòng không biết bao nhiêu lần hỏi

mình, ba mẹ mình ở nơi nào, vì sao bọn họ không quan tâm mình.

Khi đó em còn nhỏ, căn bản không hiểu được điều chỉnh thử tâm tình,