Disneyland 1972 Love the old s
Ôm Ấp Yêu Thương

Ôm Ấp Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325055

Bình chọn: 7.00/10/505 lượt.

một chút."

Trong

lúc bối rối Tiểu Anh nghe được âm điệu run rẩy của mình, Kim Cách Tư

nghiêng đầu liếc cô một cái, Tiểu Anh há miệng to hấp khí, hít sâu, nắm

chặt thành nắm đấm, liều mạng khiến mình tỉnh táo một chút. Cái đầu nhỏ

liều mạng nghĩ tới giúp mình chiến lược thoát hiểm.

Kim Cách Tư hỏi: "Di ngôn của cô là gì? Làm một tên người vô tội mỹ lệ, tôi sẽ hết sức thỏa mãn nhu cầu trước khi chết của cô."

Tiểu Anh ổn định tâm tình lo lắng nói: "Tôi muốn nói khoản giao dịch cùng ngài."

"Giao dịch?" Kim Cách Tư cùng linh cẩu liếc nhau một cái.

Tiểu Anh lần nữa hít sâu, quả đấm nắm chặt, đầu ngón tay lõm vào trong thịt, ra lệnh cho mình tỉnh táo. Cô nói: "Nghị viên tiên sinh, ngài cho rằng

giết chết tôi rồi, sẽ không người nào biết chuyện ngài cấu kết cùng trùm buôn thuốc phiện sao? Nói thiệt cho ngài biết, tấm hình kia tôi còn có

chuẩn bị phần, hơn nữa không chỉ một phần, nếu như mà trong vòng hai

ngày tôi mất tích, phần hình này sẽ cũng trong lúc đó gửi qua bưu điện

đến bót cảnh sát, radio, tin thời sự tổng hợp, toàn thế giới vào các tờ

báo tuần san lớn, mỗi gia đình đều nhận được. Nghị viên tiên sinh, ngài

mới có thực lực giao thiệp cũng không thể trong nháy mắt tiêu hủy tất cả chứng cớ."

Mặt Kim Cách Tư lộ ra hung ác, đoạt lấy súng của

linh cẩu chống đỡ trên trán Tiểu Anh, Tiểu Anh bị buộc ngẩng đầu lên,

trong lòng “đùng” như trống đánh, cố giả bộ trấn định dùng ngón tay gạt

súng lục trên trán. "Nghị viên tiên sinh, súng cầm chắc, không cẩn thận

cướp cò, sẽ xong đời không chỉ là tôi, còn ngài nữa đấy."

Kim Cách Tư hận đến cắn răng nghiến lợi, sát thủ nói: "Nói lời vô dụng làm gì, giết chết cô ta."

Tiểu Anh nhìn về phía Kim Cách Tư: "Nghị viên tiên sinh tội gì bởi vì nhân

vật nhỏ bé như tôi mà phá hủy tiền đồ của mình, tấm hình kia là năm

ngoái tôi vô ý chụp được, tôi nghĩ thầm là cầm hình làm văn sẽ không ngu đến mức phát trên tạp chí, nếu như ngài có thể thả tôi, tôi bảo đảm sẽ

không để cho nó xuất hiện lần nữa trước mắt ngài." Tiểu Anh nhìn ra Kim

Cách Tư đang dao động, nói tiếp: "Tôi chỉ là một nhiếp ảnh gia nho nhỏ,

nghị viên tiên sinh muốn mạng của tôi, đơn giản như nghiền chết một con

kiến."

"Giết chết cô ta, đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta đang gạt

ngài." Linh cẩu đoạt lấy súng nhắm ngay Tiểu Anh, "Pằng" bắn một phát. . . . . .

Tiếng súng đoạt mệnh, Hạ Thiệu Nhiên bị sợ đến trái tim hơi chậm lại, tăng nhanh bước chân chạy tới hướng nơi súng vang lên.

Tiểu Anh chưa tỉnh hồn che ngực, một hơi cắm ở cổ họng, cô giơ tay lên sờ sờ đầu, đè ở trên cổ của mình còn bình yên vô sự, nhìn hai người đàn ông

với nhau đang tranh chấp, từ từ di động hướng cạnh cửa.

Mới vừa

rồi là Kim Cách Tư ở trước lúc súng vang lên đẩy linh cẩu ra, Kim Cách

Tư dùng đầu súng tròn vo chỉa vào bụng linh cẩu, kích động nói: "Tôi

không thể lấy tiền đồ của tôi để nghiệm chứng lời của cô ta là thật hay

giả, cô ta chết tôi lại lên đài, các người lập tức xem xét con rối thay

các người bán mạng, tập đoàn 7không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, mà tôi

không kham nổi nguy hiểm này, hiện tại không thể giết cô ta, ít nhất

hiện tại không được."

Linh cẩu trợn mắt, thân thể đụng anh: "Không phải anh sợ người của Kolle tìm được cô ta sao?"

"Chúng ta có thể bắt giữ cô ta, uy hiếp cô ta." Trong giây lát Kim Cách Tư

nghiêng đầu, Tiểu Anh sắp đến gần cạnh cửa sợ hãi, liền lăn một vòng

chạy ra ngoài. Linh cẩu mắng một câu, giơ tay lên bắn một phát.

"Pằng ——"

Đạn nhanh chóng theo bắp chân mà qua, vết máu lập tức hiện lên, Tiểu Anh

nhịn đau, liều mạng chạy về phía trước, từ một phòng chạy trốn tới một

gian phòng khác. Cô cúi đầu, hai cái cánh tay ôm lấy đầu, đông chạy tây

đụng, một cái đụng vào tường thịt, bị sức lực bắn trở về, ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông có một đôi con ngươi mang theo mặt nạ màu bạc.

Ngực người đàn ông phập phòng, có thể nhận thấy anh hốt hoảng tiếng thở dốc

dồn dập, cặp mắt không hề có nhiệt độ, phiếm ánh sáng lành lạnh, chỉ là

nhìn cũng làm đáy lòng người ta lạnh. Tiểu Anh hoảng sợ lui về phía sau, từ sau lưng truyền đến tiếng đùng tiếp đó là tiếng bước chân cùng tiếng kêu gào.

Tiến cũng không được, lùi cũng không xong, cô gấp đến sắp khóc.

"Là tôi." Hạ Thiệu Nhiên nói.

Tiểu Anh lắc đầu, không thể tin được, sau khi xác nhận người đàn ông trước

mắt đeo mặt nạ màu bạc là Hạ Thiệu Nhiên, cảm xúc vẫn căng thẳng trong

nháy mắt tìm được đột phá ra ngoài, cô nức nở đụng vào trong ngực Hạ

Thiệu Nhiên, nức nở nói: "Mới vừa rồi em, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa sẽ chết, huhu huhu. . . . . ."

Linh cẩu đuổi theo, họng súng

nhắm ngay hai người, Hạ Thiệu Nhiên không chút dịu dàng đem Tiểu Anh

đang nức nở nghẹn ngào khóc thầm đẩy tới, Tiểu Anh đụng vào trên tường,

không đợi phản ứng kịp, cánh tay bị sức lực lớn bắt được, mạnh mẽ kéo

qua.

Hạ Thiệu Nhiên nhấc chân lên đá súng lục của linh cẩu,

"Pằng" một âm thanh vang lên, đạn bắn vào trần nhà. Linh cẩu để súng

xuống, Hạ Thiệu Nhiên thuận tay lấy nòng súng màu đen, mấy viên đạn rơi

vào lòng bàn tay, hất tay hướng đuổi theo tới thấp