
ói đến đây, đôi mắt đỏ. Đối mặt với chuyện như
vậy, một cô gái yếu đuối, thật sự không thể ra sức.
Tiểu Anh phẫn hận bất bình nói: "A! Lại còn có chuyện như vậy, quá ghê tởm!"
Lý Khuynh Tâm hỏi: "Biết chỗ xây làng du lịch là nhà đầu tư nào không?"
Tô Tinh nói: "Công ty Phương thị."
Tiểu Anh oán trách: "Người có tiền luôn như vậy, chỉ để ý lợi ích của mình, không quan tâm cảm nhận của người khác."
Ba người đang đàm luận chuyện này, nhân viên quản lý phụ trách quản lý
phòng ngủ gõ gõ cửa nói: "Tiểu Tô, đứa bé bởi vì việc chuyển nhà mà cãi
vã, cô mau đi xem một chút." Tô Tinh vội vàng đứng dậy, đi theo nhân viên quản lý chạy đến chỗ bọn nhỏ ở phòng khách, "Chờ chúng tôi một chút." Sau đó Tiểu Anh cùng Lý Khuynh Tâm cũng đi ra
ngoài cùng.
Trong phòng khách, hai nhóm trẻ cãi vã ở cùng một chỗ là vì chuyện cô nhi viện chuyển nhà.
Một đứa bé nói: "Nhà mới của chúng ta không tốt chút nào, sân không lớn,
cực kỳ nhỏ, không thể chơi con quay, trượt xe trượt tuyết, càng không
thể sưu tập mẫu xét nghiệm côn trùng, không có chỗ chơi."
Một đứa bé khác phản bác lại: "Bạn nói bừa, cô giáo Tô nói rồi, chúng ta chỉ tạm thời ở đó, tìm được chỗ mới sẽ chuyển đi."
"Tớ mới không có gạt người! Chính tai tớ nghe chú Phôi nói như vậy, sắp xếp chúng ta đến đó sau này sẽ không bao giờ trông coi chúng ta nữa."
"Mới không phải đâu! Huhu. . . . . ." Đứa bé khóc lên vì lo lắng cho tương lai.
Tô Tinh đi vào, tách hai tốp trẻ ra nói: "Sao lại thế này, vì sao gây gổ?"
Bé trai vừa khóc vừa nói: "Huhu, cô giáo Tô, bạn ấy nói chúng em phải rời
khỏi nơi này, đi một chỗ không tốt thật sao? Huhu. . . . . ."
Tô
Tinh bị hỏi không phản bác được, đôi mắt hoe đỏ. Tiểu Anh vừa mới vào đã bị bọn nhỏ bắt lấy tay hỏi: "Chị Tiểu Anh, chị Tiểu Anh, chị đã đến
rồi, chị nói đi, bọn họ nói thật sao? Chúng em phải đi thật sao? Chúng
em không muốn đi, huhu, chúng em không muốn đi."
Bọn nhỏ khóc lên, nhìn bọn họ khóc, trong lòng Tô Tinh chua xót, cũng rơi nước mắt.
"Chị Tiểu Anh!" Một bé trai túm cánh tay Tiểu Anh nói: "Không phải chị nói
khi người nghèo gặp khó khăn, hiệp đạo Robin Hood sẽ tới giúp đỡ mọi
người ư, Robin Hood có đến không? Chị nói xem anh ấy sẽ đến giúp đỡ
chúng ta chứ?"
Sẽ đến không? Sẽ không tới! Tiểu Anh trầm mặc, bọn nhỏ khóc to hơn.
Bởi vì liên quan tới Diệp Nhu, Lý Khuynh Tâm không có một chút thiện cảm
với cô nhi, tầm mắt chuyển từ trên khuôn mặt đầy nước mắt sang vách
tường ẩm ướt mọc đầy rêu xanh, nước mắt rườm rà ngập lụt, trên người bé
trai mặc quần áo cũ ngắn nhỏ không vừa người, tầm mắt lại quay về trên
khuôn mặt loang lổ nước mắt.
Đáy lòng lộ vẻ xúc động.
Tô
Tinh lau chùi nước mắt nói: "Được rồi, các em đừng khóc, tất cả giao cho cô giáo, cô giáo sẽ giải quyết chuyện này, tin rằng sẽ có người tốt
bụng nguyện ý giúp đỡ chúng ta."
Dì nhân viên quản lý cũng khuyên nhủ theo, "Tất cả mọi người nghe lời cô giáo Tô, tin tưởng cô giáo Tô
sẽ có biện pháp, khuya lắm rồi, nên lên giường nghỉ ngơi!"
Nhìn bọn nhỏ bị dụ dỗ lên giường nhỏ, trong lòng Tiểu Anh khổ sở, từ phòng ngủ ra ngoài, đi đến sân.
Tất cả mọi người đều sinh hoạt ở chỗ này, không ai muốn rời đi, bọn nhỏ, Tô Tinh và cô cũng thế, bởi vì nơi này có rất nhiều chuyện tốt đẹp đáng
nhớ lại, rất nhiều người đáng để tưởng nhớ.
Ban đêm, mùa đông rét lạnh, Tiểu Anh mặc áo len mỏng manh đi tới thân cành cây anh đào lớn
đọng đầy tuyết rơi, dựa vào cây khô nói: "Nè! Mẹ, mẹ khỏe không? Mẹ hỏi
con sao? Con vẫn còn tốt lắm!" Nói xong câu đó, một giọt nước mắt chảy
xuống từ khóe mắt, Tiểu Anh lau nước mắt, nhướng mày lên nói: "Thật ra
thì con không tốt chút nào, bọn nhỏ cũng thế, tình hình vô cùng gay go,
cô nhi viện phải rời đi lập tức, con cũng không thể ngồi ở bên cạnh mẹ
kể chuyện cho bọn nhỏ nghe. . . . . ." Tiểu Anh mím chặt môi, tâm tình
suy sụp, nước mắt không ức chế tranh nhau xông ra, dồn dập rơi xuống,
những giọt nước mắt trong suốt theo khuôn mặt nhỏ rơi trên mặt tuyết,
tạo ra hố nhỏ.
"Mới vừa rồi bọn nhỏ hỏi con, Robin Hood sẽ tới
giúp đỡ bọn trẻ hay không thì con cũng không biết nên nói thế nào với
bọn trẻ." Tiểu Anh xoay người lại ôm chặt lấy cây anh đào, nức nở nói:
"Nếu như nơi này dùng để xây dựng làng du lịch, cô nhi viện sẽ bị phá
hủy, mẹ cũng sẽ bị dời đi, không có đám nhỏ vây quanh mẹ, mẹ sẽ cô đơn,
sẽ nhớ con. Con cũng vậy, sẽ nhớ mẹ.
Con thích người không thích
con, lại phải rời xa mẹ, vậy con sẽ hoàn toàn không có ai muốn, con
không muốn vậy, không nên như vậy. . . . . ." Nước mắt xông ra, quá mức
đau lòng, đã không còn lời nào.
Gió phương Bắc gào thét mà qua,
thổi cành cây vang sột soạt, gương mặt đẫm nước mắt vô tình bị gió lạnh
làm đau, Tiểu Anh khóc một hồi lâu, mới dừng lại, sửa sang xong tâm tình của mình, hít hít mũi nói: "Khuynh Tâm vẫn còn ở bên trong, con phải đi về, mẹ, ngày mai con trở lại thăm mẹ."
Bóng dáng nhỏ gầy chạy vào trong lầu, thân cành cây anh đào lớn rung động, tuyết đọng rơi xuống.
Lúc Tiểu Anh trở về, Lý Khuynh Tâm đang dùng cơm. Cơm rang trứng, canh
trứng, thức ăn đơn giản nh