Polly po-cket
Ôn Thôn Nương Tử

Ôn Thôn Nương Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321923

Bình chọn: 7.00/10/192 lượt.

ng tỷ thí, cũng không quên đáp trả.

“Đó là lạm tình…” Tiểu Lâm Tử trừng mắt đáp lời tiêu sư, cái gì chứ, nói cứ như là nam nhân nào cũng giống như vậy.

“Tiểu Lâm Tử, ngươi còn nhỏ, chờ khi ngươi trưởng thành, ngươi liền hiểu ra

niềm vui thú trong đó.” Một tiêu sư khác đỡ mũi đao của đối thủ, cười

cười ám muội với Tiểu Lâm Tử.

“Ta không thể như vậy.” Tiểu Lâm Tử hiểu được ý nghĩa lời nói đó, gương mặt lạnh lùng đỏ hồng.

“Ha ha…” Đan Bá Uyên nhìn các tiêu sư trêu đùa Tiểu Lâm Tử, lại nhẹ cười cười.

Nhìn thấy Đan lão gia cười khẽ, hai tiêu sư đang tỷ thí với nhau đột nhiên

dừng động tác trong tay, nhìn nhau lộ ra một nụ cười thâm ý.

“Bất quá, thiếu chủ đúng là có chút phong lưu.” Một gã tiêu sư chống hông, giả bộ bộ dạng rất nghiêm túc.

“Ừ, ừ.” Một tiêu sư khác phụ họa, “Đúng vậy, đúng vậy.”

Tiểu Lâm Tử nhướn lông mày, xem đi, người khác cũng nói như vậy.

“Ách…” Đan Bá Uyên bối rối cười cười, “Tuấn nhi cũng không phải là quá phong lưu, hắn vẫn đang lựa chọn.”

“Đúng vậy, có chọn!” Tiểu Lâm Tử vẻ mặt khinh thường.

“Thiếu chủ chọn chính là nữ tử thanh lâu xinh đẹp, quyến rũ.” Tiêu sư lại mở miệng.

“Giống như Yên Hà cô nương ở Yên Chi lâu.” Một tiêu sư khác tiếp lời.

“Còn có Liễu Như cô nương của Thúy Ngọc lâu.”

“Chiêu Phi cô nương ở Hồng Tụ lâu.”

“Phỉ Ngọc cô nương ở Nhã Lai lâu mới mở.”

“…”

Không biết bao lâu, những tiêu sư khác cũng dừng động tác, mỗi người nói tiếp một câu.

Mỗi lần nghe một cái tên, mồ hôi trên trán Đan Bá Uyên lại rỉ ra nhiều thêm một chút. Lau mồ hôi, Tuấn nhi đứa nhỏ này giống ai vậy, cha nó là ta

đây đâu có si tình, nó sao cứ phong lưu như vậy?

Tiểu Lâm Tử nhìn Đan Bá Uyên bộ dạng lúng túng, gương mặt lạnh lùng cũng nhịn không được nữa lộ ra nụ cười. Hắc hắc, lần đầu tiên nhìn thấy lão gia có bộ dạng

này, thật đúng là ly kỳ.

“Ách…”

Đan Bá Uyên lúng túng cúi

đầu hơi thấp, một hồi lâu sau lại cảm thấy không đúng, ơ, làm sao lão

phải như vậy? Lão mới là lão gia mà?

Đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bắt gặp các tiêu sư hé miệng cười trộm, đột nhiên hiểu ra bọn họ đang trêu cợt mình.

“Hừ…”

Lão đột nhiên hung hăng trừng mắt nhìn các tiêu sư, cứ nhìn chằm chằm đến

khi các tiêu sư cúi đầu, lão mới hài lòng cười một tiếng.

“Các ngươi đang trêu cợt bổn lão gia?”

“Ách…”

Các tiêu sư cúi đầu, tuy nói lão gia trước giờ là người hài hòa, nhưng bọn họ cuối cùng cũng vẫn là thuộc hạ.

“Hmm…” Đan Bá Uyên đột nhiên nghiêm mặt, giương cao giọng.

“Chúng ta, chúng ta tiếp tục tỷ thí đi…”

Các tiêu sư cười ha ha, lại nhớ tới trận tỷ thí tài nghệ.

Đan Bá Uyên cười hài lòng, quay đầu lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tiểu Lâm

Tử. Nhưng lão chỉ cười cười, dù sao lão cũng đã thấy được vẻ mặt không

lạnh lùng của Tiểu Lâm Tử…

Trên núi.

Sáng sớm, luồng sáng mặt trời đầu tiên xuyên mây rọi xuống ngôi chùa.

Boong boong boong…

Tiếng chuông vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh.

Đoàn người Tô Tích Nhân vươn vai, các tăng lữ nghe tiếng chuông thức dậy,

cùng nhau dùng qua bữa sáng, rồi bái biệt các tăng nhân từ bi, đoàn

người xuống núi trở về kinh.

[Tô phủ'>



lão gia ngồi trong khuê phòng của nữ nhi Tích Nhân, mắt nhìn gương đồng

trên bàn trang điểm của nữ nhi, lược gỗ, hộp phấn… nỗi nhớ càng sâu.

Nước mắt, cũng bất tri bất giác đọng ở trong mắt.

Lách tách…

Từng giọt từng giọt nước mắt nhỏ trên bàn trang điểm màu trà, trong gương

đồng hiện ra một khuôn mặt già nua đã trải qua bao tung hoành, nhưng

không xấu xí, ngược lại, nó thoạt nhìn rất dịu dàng.

“Lão gia…”

Tân quản gia của Tô phủ, bước những bước chân tròn mập mạp đến.

Tô lão gia vội vàng gạt đi nước mắt, nhưng vẫn đưa lưng về phía ngoài, khàn giọng hỏi:

“Quản gia, có chuyện gì sao?”

Nghe giọng nói lão gia rõ ràng cho thấy ông đã khóc, hắn không giấu nổi thở

dài. Kể từ khi tiểu thư đi Tô Châu, lão gia thường xuyên như thế. Tuy

nhiên, nhớ tới vừa nhận được tin tức, hắn lại cao hứng trở lại:

“Lão gia, Đan phủ vừa gởi thư tới, nói tiểu thư đang trở về.”

“Cái gì?” Tô lão gia sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại, “Ngươi nói Tích Nhân

đang trở về sao?” Tô lão gia vui mừng nhìn Tân quản gia, có chút không

dám tin tưởng.

“Không sai, lão gia. Tiểu thư đã trở về.” Tân quản gia gật đầu, lão gia quả nhiên đã khóc.

Tuy nhiên, may mà tiểu thư đã trở về.

“Tích Nhân đã trở về.” Tô lão gia tin tưởng tin tức này, đứng lên, nhưng bởi

vì ông đã ngồi đây một thời gian ngắn, thần kinh có chút chết lặng,

thiếu chút nữa lảo đảo ngã nhào xuống đất.

“Lão gia cẩn thận.”

Ttân quản gia vội vàng dùng thân thể mập mạp đỡ Tô lão gia, tránh cho

ông ngã trên mặt đất.”Không có chuyện gì.” Tô lão gia cười cười, “Đi

thôi, quản gia. Chúng ta mau đi chuẩn bị đón Tích Nhân.”

“Vâng, tiểu nhân biết.” Tân quản gia cũng cười, lại nhớ tới gương mặt lão gia.

“Ha ha…”

Hai lão nhân đã gần năm mươi dìu nhau, cười đi ra cửa trước.

Bên kia.

Từ khi tìm được nơi ngủ trọ ở chùa, đoàn người Đan Ty Tuấn một đường thuận lợi, nhanh chóng trở về kinh thành.

“Thiếu chủ, ngài về rồi!” Tổng quản Đan phủ sớm nhận được tin tức đã suất lĩnh một đám tùy tùng đợi đã lâu.