The Soda Pop
One Way Ticket

One Way Ticket

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323114

Bình chọn: 8.5.00/10/311 lượt.

ình thức coi phim rồi nằm khóc rũ rượi trên giường được. Quê chết.

“Thôi được rồi. Dù sao em cũng là học sinh giỏi của trường. Lần này cô tạm tin. Em có thể về lớp, không cần viết bản tường trình, nhưngkhông được tái phạm nữa nhé.” Cô giám thị ôn tồn.

“Dạ, cám ơn cô nhiều.”

Đó, thấy chưa, cũng có bị gì đâu. Ít ra mình cũng là con ngoan trò giỏi chứ bộ. Đâu phải như cái tên đáng ghét kia nói, người gì dzô dziên dễ sợ, dám nói mình đi bay đêm nữa. Phải chi giờ mà hắn có mặt ở đây, mình sẽ cười cho thúi đầu. Ha ha…

“Cô ơi, có người hút thuốc trong nhà vệ sinh.”

Một em học sinh lớp 10 chạy vào thông báo.

“Cô biết rồi. Em ra ngoài đi, lát cô xử lý.”

“Dạ.”

Cô thở dài…

“Cái thằng, đã nói bao nhiêu lần rồi mà…”

“Ai vậy cô?”

Tôi tò mò.

“Bạn mà sáng nay ghi tên em đó.”

Cái gì?Tôi có nghe lầm không vậy trời. Sao đỏ mà như vậy sao?Loạn rồi, lấy tư cách gì mà phê bình mình?

“Vậy sao làm sao đỏ được hả cô?Vi phạm nộiquy trầm trọng rồi.”Tôi bực dọc.

“Nó trước giờ là vậy. Cô có lý do riêng, thầy hiệu trưởng cũng thông qua rồi. Em không cần bận tâm.”

Loạn thật rồiiiiiiiiiiii…

“Mà chẳng lẽ em không biết nó?” Cô thắc mắc nhìn tôi.

“Không ạ.”

Tôi lắc đầu, làm sao tôi quen với cái hạng người này được chứ. Mơ đi.

“Ừm, chắc trước giờ em lo học, không để ý chuyện trong trường. Thôi em về lớp đi.”

……

“Này…Này…”

“Sao?Gì vậy?” Tôi giật mình.

“Đang suy nghĩ gì mà thờ thẩn vậy?Rồi rồi, kết anh nào rồi chứ gì?Giờ ngồi nhớ người ta phải không?” Nhỏ bạn thân cười châm chọc.

“Làm gì có. Bậy bạ.”

Mình mà thích cái tên kì quặc đó hả?Mơ đi. Mình cũng có nhớ tới hắn hồi nào?Nhưng mà quả thực mình đang suy nghĩ đến chuyệnhồi sáng, thế hóa ra mình nhớ người ta à?Lung tung hết cả lên…Tôi buột miệng:

“Nè, bà biết ai tên không?”

“Biết. Mà hỏi làm gì?Đừng nói với tui là…” Nó trố mắt ngạc nhiên nhìn tôi.

“Bậy bạ, không có. Chỉ là tò mò thôi.”

“Thôi chết rồi. Tiêu rồi, hoa khôi của trường, một học sinh giỏi giang xinh đẹp lại thích cái thằng đó…Nam mô a di đà phật. Tội lỗi…”

“Đã bảo không có mà. Điên à?”

Tôi la to vào mặt nó, tự nhiên sao mình phản ứng dữ vậy, rồi sao tự nhiên thấy mặt nóng bừng?Chỉ là thấy hắn là lạ, có chút tò mò thôi mà…

“Không có thật à?Vậy thì tốt, lâu lâu chơi giật gân thật.”

“Thế có biết không?Lắm chuyện.”

“Tui cũng biết sơ sơ à…”

“……”



Hóa ra là thế à?Hồi trước giờ mình cũng không để ý chuyện trong trường lắm. Cũng vài lần nghe phong phanh có chuyện này chuyện kia, hóa ra toàn là hắn làm. Coi người lạnh như băng, khó ưa vậy mà ngày xưa cũngcó bạn gái sao, rồi tại sao lại chia tay, tự nhiên mình thấy quan tâm tới mấy chuyện vớ vẩn đó vậy kìa. Trước giờ mình đâu phải như vậy…

Từ đó, mỗi buổi sáng tôi cố gắng không đi học trễ để tránh phải chạm mặt với tên đó lần nữa. Mỗi lần đi ngang qua hắn, tôi đều cố làm cái vẻ mặt kênh kiệu nhưng mà hình nhưhắn không thèm để ý, tự dưng thấy có chút gìđó thất vọng…

Tôi cũng không hiểu dạo này mình sao nữa, cứ thích kiếm cớ chạy đi chạy lại, ra vào cổng trường, hết ra ngoài ăn sáng, rồi đến đi mua bút hoặc thước ở cửa hàng tạp hóa đối diện, trong khi đó căn tin có đầy đủ lại không thèm mua.

Vẫn là cái dáng vẻ khó ưa đó, mũ lưỡi trai đội sụp che đi khuôn mặt lạnh lùng, một tay cầm quyển vở, tay kia xoay bút bi vòng vòng. Thật là dễ ghét mà, nhưng sao mình cứ muốn nhìnthấy?

Hình như mình bị cảm nắng mất rồi…

Rồi dần dần, tự nhiên mỗi giờ ra chơi, mình hay đi ngang qua lớp hắn, lén lén nhìn vào, hắn đang nằm ngủ gục trên bàn. Lúc ngủ trông cũng hiền lành, dễ thương đó chứ, mìnhlại phì cười. Mỗi lần mà không thấy, tự dưng trong lòng thấy thiếu thiếu, thấy buồn buồn.

Con bạn thân cũng hỏi dạo này mình làm saovậy, lúc trước đến giờ ra chơi, hết rủ rồi nài nỉ, mình cũng không chịu bước khỏi lớp, vậy mà giờ toàn tung tăng đi mãi, mà toàn đi mộtcon đường cũ rích, lúc nào cũng phải vòng sang cái lớp tuốt trong góc đó mấy lần mới chịu…Không biết trả lời nó thế nào nữa, vì chính mình còn không hiểu…

Mình thích người ta rồi thì phải…Mỗi lần nghĩ tới là lại đỏ mặt…



“Này này, không giỡn đâu nhé. Trả lại điện thoại đây. Giám thị đi ngang, tịch thu là chết.”

“Không trả, để xem bà chụp hình gì trong dây…”

“Không được xem, trả đâyyyyy. .”

Tôi đứng chống nạnh, bước một chân lên ghế, ra lệnh…

“Con gái gì mà đứng tướng thô lỗ thế. Ê ê, đang đi ngang kìa.”

“Đâu đâu…”

Tôi thụt chân xuống, quay quắt nhìn xung quanh.

“Làm gì có…”

“Tui nói xạo thôi. Giờ hết chối nhé. Nghe tên người ta là đổi thái độ ngay.” Nó cười lém lỉnh.

“Thì…”

Mặt tôi đỏ hơn gấc, miệng lấp bấp.

“Nói thiệt tui nghe. Phải bà thích nó rồi không?”

“Không phải mà…”

“Mặt đỏ hết rồi còn chối. Không nói tui khôngtrả điện thoại.”

“Ừ…” tôi lí nhí trả lời.

“Biết ngay mà. Đâu có sai.” Nó vỗ đùi cái đét, cười ra vẻ khoái trá lắm, cứ như vừa phát hiện được điều gì ghê gớm lắm vậy.

“Giờ trả điện thoại đây, không được xem.” Tôibực dọc.

“Thế người ta biết không?”

“Không…tui không dám nói…”

“Sao vậy?”

“Ngại lắm…”

“Ờ, con gái cũng khó mở miệng. Mà tui thấy nó cũng có để ý gì bà đâu, mà hình như với