
nên lưu luyến nữa mặc dù điều này cũng không dễ
dàng. Yêu sâu đậm như vậy, làm sao lại có biện pháp trong thời gian ngắn ngủi
như vậy đủ làm cho mình chặt đứt nhớ nhung?
Chuyện phát sinh đêm qua, Lôi Tân
Dương có hiểu lầm cô. Anh ấy nói rất kỹ. Thành thật mà nói thì cô cảm thấy rất
vô tội. Lôi gia Gia thích cô làm cháu dâu mình thì đây cũng không phải lỗi của
cô. Tại sao bởi vậy mà cô lại biến thành một kẻ âm mưu.
- Vậy tại sao cậu không giải thích
rõ chuyện đó?
- Cậu biết không? Nếu như anh ấy
yêu tớ thì cho dù tớ không hề giải thích, anh ấy cũng sẽ tìm lý do cho tớ. Nhưng
đối mặt chuyện này thì phản ứng đầu tiên của anh ấy là coi tớ cùng Lôi gia Gia
là một phe. Anh ấy chỉ nghĩ đến chính mình, trong lòng căn bản không có tớ.Cậu
cho rằng tớ cần phải giải thích sao?
Lắc đầu, Lý Tử Duyệt không đồng ý
cách nói của cô.
- Cậu quá hà khắc với anh ấy rồi.
Mỗi khi gặp phải vấn đề này thì mỗi người đều trước hết sẽ nghĩ đến cảm nhận của
mình, không phải cậu cũng thế sao? Cậu tức giận anh ấy hoài nghi con người của
bạn, liền giận dỗi không nói rõ ràng. Lúc ấy cậu cũng không hề suy nghĩ đến cảm
nhận của anh ấy. Có lẽ, anh ấy hy vọng cậu có thể vì chính mình mà giải
thích.
Tống Oánh Tâm nao nao, không nói
gì đáp lại. Đúng vậy, khi anh ấy nói cô là nữ nhân mưu mô thì cô không chỉ đơn
giản là đau lòng, mà còn tức giận. Làm sao anh ấy có thể đối xử với cô như thế?
Chẳng lẽ bởi vì một việc đó mà có thể liền hủy diệt nhân cách của cô sao? Cô rất
tức giận, anh ấy chà đạp trái tim cô, cũng làm thương tổn lòng tự ái của
cô!
- Cái gì cậu cũng không nói thì
làm sao anh ấy biết chân tướng? Hẳn là cậu nên giải thích rõ, nếu như anh ấy vẫn
không tin cậu thì đó chính là lỗi của anh ấy.
Cô hẳn là nên tìm anh ấy giải
thích rõ sao? Vạn nhất anh ấy không tin thì có phải là cô sẽ chịu tổn thương quá
nặng hay không?
Không sai, sở dĩ cô không giải
thích rõ ràng chính vì sợ hãi bị thương quá nặng. Thật không ngờ hành vi của cô
là một loại ích kỷ. Vì bảo vệ chính mình, phản ứng của cô cũng không hề cao quý
hơn so với anh ấy.
- Cậu thương anh ấy
sao?
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười
thùy mị mỗi lần nghĩ tới nam nhân này. Anh ấy cũng không tinh tế cũng chẳng quan
tâm, thậm chí còn là kẻ đại nam nhân chủ nghĩa khiến cho người tôi nghiến răng
nghiến lợi rất muốn tẩn cho anh ấy một quyền. Lại cũng không hiểu, nam nhân này
rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn người tôi đây? Nhưng lại rất chính xác là cô muốn ở
bên cạnh anh ấy.
- Tớ chưa từng nghĩ rằng chính
mình lại sẽ yêu một người đàn ông như vậy.
- Vậy thì đừng để vuột mất anh ấy,
mất mát sẽ vĩnh viễn để lại một hố sâu trong tim. Kỳ thật anh ấy cũng như thế.
Nói không chừng tình hình hiện tại của anh ấy so với cậu vẫn còn thảm
hơn.
Liệu còn có thể sao? Anh ấy nói
tuyệt tình như vậy, liệu có thể cũng đau lòng khổ sở như cô sao? Bình tĩnh suy
nghĩ qua thì đáp án rất rõ ràng. Đương nhiên anh ấy cũng đau lòng khổ sở, bởi vì
nếu không quan tâm thì anh ấy cũng sẽ không nói ra cay độc như
vậy.
- Ai nha!
Lý Tử Duyệt đột nhiên kêu một
tiếng, trong đầu chợt loé lên một điểm. – Đúng rồi, làm sao mà anh ấy lại nói
mấy người dùng một cái di chúc giả để lừa anh ấy kết hôn? Chuyện là như thế
nào?
- Tớ cũng không biết, người chấp
hành di chúc cũng không phải tớ. Tớ đâu có bản lãnh làm giả?
Chun mũi lại, Lý Tử Duyệt cảm giác
rất hao tổn tâm trí.
- Cậu không giải thích rõ ràng,
cũng không hỏi rõ ràng. Tớ xem ra căn bản là cậu tự tìm lấy
tội!
- Vào tình huống lúc ấy, cho dù tớ
có hỏi thì anh ấy cũng cho là tớ giả bộ ngu.
Cô thừa nhận mình tự tìm tội chịu.
Cho dù phải chết thì cũng cần chết cho rõ ràng. Nhưng để tình huống biến thành
mức độ như hiện tại, đầy mơ hồ không rõ rệt thì chứng thật là chính kết quả do
cô một tay tạo thành.
- Cho dù như thế nào thì cậu cũng
cần phải biết rõ tình hình. Không có khả năng anh ấy vô duyên vô cớ nói rằng bản
di chúc kia là giả.
Nếu như không phải bởi vì cô đang
bị bệnh nằm trên giường thì Tử Duyệt đã hung hăng cốc đầu cô. Năng lực đọc sách
hạng nhất, nhưng khi đối mặt vấn đề thì làm sao lại chậm hiểu như
vậy?
Đích xác như thế, trừ phi là người
dự định làm ra bản di chúc kia, nếu không thì ai lại nhảy dựng mà lên án bản di
chúc kia là giả chứ . .chẳng lẽ là Tường thúc sao? Nhưng, cái này không hề có
đạo lý. Lúc trước Tường thúc dùng một bản di chúc giả để ràng buộc hai người bọn
họ, rồi lúc này lại chạy đi nói cho Lôi Tân Dương đó là bản di chúc giả sao . .
. . .
Toàn thân lập tức cứng đờ, cô đã
rõ ràng. Kỳ thật Tường thúc chỉ là đang thực hiện “Di chúc” mà Lôi gia Gia giao
cho mình. Vấn đề là, chuyện này như thế nào lại rơi lên người cô, gây ra đại
hiểu lầm như vậy?
Nhìn cô nhăn mày mà Lý Tử Duyệt
khẩn trương hỏi:
- Cậu nghĩ là ai đó bịa đặt ở
trước mặt anh ấy sao?
- Tường thúc nhất định biết chuyện
này xảy ra như thế nào. Tống Oánh Tâm đầy vẻ bối rối vén chăn chuẩn bị xuống
giường, Lý Tử Duyệt vội vàng đè xuống.
- Bệnh nhân này làm sao lại không
an phận như vậy? Bây giờ đã mười một gi