
ức giận đến mức sắc mặt biến thành màu đen, chộp lấy Vân Nhu Y đang kêu rên sợ hãi không ngớt ôm vào trong lòng, sau đó hung hăng mà trừng mắt nhìn Tôn Lăng Tiêu một cái.
“Oan uổng, lão đại, ta… Ta không biết… Ta không có…” Tôn Lăng Tiêu vô tội, thật sự là hoảng đến độ giương cao hai tay kêu oan.
Vì tận trung, hắn không tiếc thân mình chạy trong mưa đuổi theo mỹ nhân, một thân bị giầm mưa, khuôn mặt tuấn tú của “Thiên hạ đệ nhị soái” còn bị cào một vết, không có công lao cũng có khổ lao, nhưng kết quả là lại nhận được cái lườm nguýt đáng sợ. Oan uổng này bảo hắn làm sao chịu được đây!
“Hồng nhan họa thủy”, cái câu tiên tri này là do ai phát minh ra vậy? Thật là đúng là thánh hiền!
“Không muốn, không muốn, thả ta ra, ác ma, bại hoại…” Vân Nhu Y bị Tề Ngạo Vũ ôm chặt ở trong ngực. Nàng bây giờ giống như con mèo nhỏ bị dọa đến sợ hãi quá độ, giãy dụa không ngớt, hai tay vung vẩy không ngừng.
“Câm miệng! Ngươi thật to gan! Ngươi dám mắng… Ngừng tay…!”
Tề Ngạo Vũ kinh ngạc, thiếu chút nữa mặt bị chộp một cái, suýt nữa thì bị thương, vội vã đưa một tay ra bắt được bàn tay nhỏ bé đang bay lượn lung tung, “Vân Nhu Y, ngươi lại đang phát điên cái gì thế?”
Cái trò bỏ trốn này, hằn còn chưa tìm nàng hỏi tội, thế mà nàng lại ra tay trước đánh đòn phủ đầu này, đây không phải là muốn tố cáo hắn là ác nhân sao?
“Ta điên rồi, là ngươi hại ta điên. Ngươi, tên đại phôi đản chết tiệt này, ta…”. Nàng mắng chửi hắn, bỗng nhiên nhịn không được oa lên một tiếng, khóc rống lên.
“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy… Y Y?” Tề Ngạo Vũ quả thực chân tay luống cuống, bỗng nhiên tiếng khóc ngừng lại, người đang ôm trong cánh tay bỗng nhiên mềm nhũn. Ngực hắn nhảy nhanh vài cái, hắn vội vàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên.
Vân Nhu Y đã ngất đi, hai mắt nàng khép lại, hô hấp dồn dập.
“Sao có thể như vậy?!” Đưa tay lên trán nàng dò xét. Nhiệt độ nóng bừng đến mức muốn phỏng tay làm hắn giật mình. Lập tức ôm lấy nàng hướng lên trên lầu, vừa đi vừa gào thét: “Bác sĩ, mau gọi bác sĩ!”
“Vân Nhu Y, ngươi tỉnh lại cho ta. Ta ra lệnh cho ngươi lập tức mở mắt ra cho ta, nghe thấy không?”
Mơ mơ hồ hồ phập phồng như nằm trong biển lửa, Vân Nhu Y mơ hồ nghe thấy từng cơn rống to gào thét quấy nhiễu khiến cho nàng không thể nào an giấc. Một bàn tay thô ráp đặt trên vầng trán nóng hổi của nàng, vừa lau vừa vỗ, lực tuy rằng rất nhẹ, nhưng đối với nàng cũng thập phần phiền toái.
“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, vì sao vẫn không hạ sốt?”
“Lão đại, nhỏ giọng chút, sẽ quấy rầy Y Y nghỉ ngơi…”
“Nghỉ ngơi? Ba ngày rồi, nàng ngủ đã ba ngày, còn nghỉ ngơi chưa đủ sao?”
“Nàng thể chất yếu, sức đề kháng kém…”
“Đừng nói với ta những lời vô ích đó! Ngươi bây giờ, lập tức, ngay lập tức nghĩ cách hạ sốt cho ta, nếu như nàng sốt đến mức biến thành ngu ngốc thì ngươi xong đời!”
“Đã cố gắng hết sức rồi…”
“Nàng ngủ tới khi nào mới có thể tỉnh?”
“Không biết… Có thể… Viêm phổi… Bệnh viện…”
Tiếng gầm gừ cùng tiếng giải thích vang lên thay phiên nhau làm chấn động đầu óc đang nặng trĩu của Vân Nhu Y. Nàng như đang ở trong màn sương mù, cảm thấy cực kì khó chịu, thế là, nàng đem hết khí lực, giơ bản tay nhỏ bé lên, tùy ý nắm lấy…
“Y Y?” Tề Ngạo Vũ cúi đầu nhìn, phát hiện bàn tay nhỏ bé của Vân Nhu Y nắm lấy tay áo của hắn, vừa mừng vừa sợ, khẽ cúi xuống trước mặt nàng như muốn xác định chắc chắn. “Ngươi tỉnh rồi sao, Y Y? Có chỗ nào không thoải mái không… Cái gì? Nói lại lần nữa, ngươi vừa mới nói gì ta không có nghe rõ”. Thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng khép khép mở mở, nhưng mà hắn mãi vẫn nghe không được thanh âm của nàng, vì vậy, hắn bèn để lỗ tai đến sát bên miệng nàng.
“Ầm ĩ… Ầm ĩ chết mất…” bàn tay nhỏ bé vô lực của nàng chạm lên cổ hắn, nàng khẽ thì thầm “Nếu ầm ĩ nữa… ta đem… vi khuẩn gây bệnh truyền cho… ngươi… Xem ngươi còn có… Không có thừa sức lực… gào thét…” (BB: hờ hờ hờ… bó tay với chị…. =”=)
Tề Ngạo Vũ sửng sốt, không chỉ hắn mà toàn bộ người trong phòng khi nghe được câu đầu tiên nàng nói khi tỉnh lại đều ngây ngẩn cả người. Tề Ngạo Vũ ngay lập tức phục hồi tinh thần. Hắn chẳng những không tức giận, trái lại còn mạnh mẽ gật đầu, “Được, ta thân thể cường thể tráng, siêu vi trùng nho nhỏ không thể làm gì được ta đâu. Ngươi đem toàn bộ siêu vi trùng truyền qua cho ta như vậy ngươi có thể sớm một chút mau lành bệnh”.
“Hỗn… đản…” Vân Nhu Y vô lực liếc mắt nhìn hắn, bây giờ nàng hiểu được không thể nói lý được với hắn, vả lại cũng không muốn cãi nhau với hắn lãng phí thể lực, cho nên, hai mắt khép lại thiếp đi.
“Y Y, Y Y…” Bàn tay lớn không nôn nóng không ngừng vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của nàng. Thấy vỗ mãi không tỉnh, tiếng rống giận kinh thiên động địa lại lần nữa vang lên, “Chuyện gì xảy ra? Nàng làm sao lại bất tỉnh nữa?”
Y tá và bác sĩ lập tức ùa lên, sau khi kiểm tra đo đạc liên tiếp, bác sĩ vui mừng tuyên bố: “Hạ sốt rồi, Vân Nhu Y tiểu thư cuối cùng cũng hạ sốt, có thể xem như nàng đã vượt qua được thời kỳ nguy hiểm”.
Nghe vậy, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã có thể không cần chịu đựng tiếng sư tử rố