
o?
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: Ừ, ngày mai gặp.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: Được rồi. Nhưng mà anh phải nhớ kỹ nga, chúng ta là bạn bè, chuyện gì cũng chia sẻ mới là bạn bè tốt.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: ừ, ngủ ngon.
Liêu Bắc Bắc che miệng nhún vai, dựa vào thang lầu đi trở về, mỹ nữ
yêu thương nhung nhớ, anh mở cờ trong bụng, sợ mình quấy nhiễu chuyện
tốt của anh đúng không, còn nói cô không chịu nổi dụ hoặc đây? Cắt.
. . . . . .
Đường Diệp Trạch liếc mắt nhìn cửa phòng mình một cái, tùy tiện gửi
cho Triệu Diệu tin nhắn thứ nhất, bảo Triệu Diệu mang mấy tên tuần tra
an ninh đến ngoài cửa phòng anh, những người nhàn rỗi không được tùy ý
xuất nhập.
Triệu Diệu làm việc từ trước đến giờ vẫn mạnh mẽ vang dội, anh lập
tức từ bộ an ninh điều tới ba tên nhân viên an ninh cầm gậy điện trong
tay. Đợi Hách Mỹ Lệ rửa sạch thuốc màu, vốn tính cố gắng thêm một chút
nữa, không nghĩ tới lúc mở cửa, đứng nghiêm bên cạnh cửa là hai gã an
ninh cao lớn khôi ngô. Trong đó một gã mặt không đổi “Cung tiễn” Hách Mỹ Lệ rời đi. Hách Mỹ Lệ thì liếc mắt nhìn người một cái, theo tin tình
báo có thể tin cậy, Đường Diệp Trạch hiện tại độc thân, mà điều kiện của cô cũng coi như xuất chúng rồi, chủ động đưa tới cửa còn không muốn?
Có bệnh.
※※ ※
Chín giờ sáng ngày thứ hai, Liêu Bắc Bắc mệt nhoài nhận được điện
thoại của Phan Hiểu Bác gọi tới, Phan Hiểu Bác hẹn gặp mặt cô, cô lập
tức lên tinh thần.
Liêu Bắc Bắc vừa đánh răng vừa suy nghĩ, cô thật là không có tiền
đồ, tám cái đồng hồ báo thức cùng nhau vang cũng không nguyện ý rời
giường cư nhiên bị một cú điện thoại đánh thức một cách dễ dàng, chẳng
lẽ đây chính là. . . . . . . Sức mạnh của ái tình sao?
Rửa mặt xong, thay đồ công sở vào, trước hết cô đi bộ phận quảng cáo
nhận xe đạp cùng sản phẩm tuyên truyền, khi yêu thương là cần ấy, nhưng
cơm cũng muốn ăn, mặc dù cô cùng anh quan hệ khá hơn bình thường một
chút cũng sẽ không tự xem mình tài trí hơn người, cha Liêu từng nói qua
—— làm người a, bất cứ lúc nào cũng không thể bày ra vẻ cáo mượn oai hùm ngu xuẩn được.
Liêu Bắc Bắc gõ cửa phòng làm việc, đầu tiên hướng các vị tiền bối
cúi người chào, sau đó nói ý đồ đến. Có nhân viên lễ phép chào đón,
người phụ trách của bộ phận quảng cáo đem một bộ Ấn phẩm có dấu của công ty “Phương tiện đồng bộ” giao cho Liêu Bắc Bắc. Hơn nữa nói cho cô
biết, đội xe đạp tuyên truyền lập tức lên đường, gọi cô vào đội ngũ.
Nụ cười của Liêu Bắc Bắc cứng đờ, nhưng vẫn giống như tình nguyện
nhận “Trang bị”. Bên trên khoác áo màu xanh nước hồ, trên cổ tay cột
khăn lông, đeo huy hiệu “Địa ốc Đường thị ” mũ lưỡi trai cùng màu đỏ au, cô ở trước gương phòng rửa tay quay một vòng, ô ô, thật không muốn mặc
com lê đi hẹn hò.
Liêu Bắc Bắc hướng về phía gương tự sướng một phát, nhưng là dùng di
động che mặt, sau đó truyền lên mạng Weibo, chú thích: đồng phục làm
việc quá xấu. [phát điên'>[phát điên'>
① Thiên nhai nơi nào có cỏ thơm: ôi uy, chúng ta nói chuyện lâu như vậy, mới biết được vóc dáng cô không tệ a.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: thật sao, thật sao [ngượng ngùng'>
② Thiên nhai nơi nào có cỏ thơm: ừ, ở trên người của cô dán lên chữ “Hàng thu hồi”, hoàn toàn có thể dùng hàng giả đánh tráo.
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc tức giận thu điện thoại di động, thật đúng là, nhìn trước nhìn sau giống như một thùng rác đỏ.
Cô ôm một chồng sản phẩm tuyên truyền “Dán ngay lập tức” đi ra khỏi
nhà ở tập thể, không trách được đồng bộ như vậy, thì ra là công nhân
viên cưỡi xe quảng cáo sản phẩm tuyên truyền cũng là tuyển mộ nam thanh
niên địa phương. . . . . . Liêu Bắc Bắc buồn rầu, nước phù sa không lưu
ruộng người ngoài, đạo lý này ai cũng hiểu, cô một người ngoại lai lấy
cái gì để được cư dân bổn địa tín nhiệm?
“Lên đường. ——” người dẫn đầu la lên, lên xe đạp đi trước mọi người.
Liêu Bắc Bắc trở thành người ở cuối đội hình không thể nghi ngờ, lúc
cô đang mải miết tăng tốc đuổi theo, có tiếng còi ô tô vang lên bên tai
cô, Liêu Bắc Bắc nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe Benz chạy
song song cùng cô về phía trước, mà người đàn ông ngồi ở tay lái phụ,
trên mặt mỉm cười nói: “Liêu tiểu thư, cô đang trải nghiệm cuộc sống a?”
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc nhận ra nam nhân này chính là người tối
hôm qua cùng Đường Diệp Trạch dùng cơm, Lý Kinh Lý, cô nghiêng đầu cười
cười: “Lý Kinh Lý, tôi đang làm việc.”
“Công việc?” Lý Kinh Lý cười đầy ngụ ý sâu xa một tiếng, nhìn về phía đội xe đạp đi xa, ngầm tự hiểu nói: “Đều đi xa, nhanh lên xe đi, cô
muốn đi đâu tôi đưa cô đi qua.”
“Tôi, tôi đi phát truyền đơn. . . . . .” Liêu Bắc Bắc bỗng nhiên cảm giác mình giải thích không rõ.
Nhưng Lý Kinh Lý cười không nói, lệnh tài xế sang dừng xe bên đường,
Liêu Bắc Bắc vì lịch sự cũng dừng xe đạp. Lý Kinh Lý đi đến, dường nhưng chú ý tới điện thoại cô giắt trước ngực, mặc dù không phải là hàng rẻ
tiền, nhưng. . . . . .” Cầm cái này chơi đi, đừng chê nhé.” Một cái
iphone mới tinh lóng lánh, Liêu Bắc Bắc cả kinh, mọi người trên Weibo
đều rõ ràng, iphone là chọn lựa đầu tiên của các minh