
“Hai căn?” quản lý bán hàng khó có thể tin nhìn cô, quyết tâm sao lại nhỏ như vậy a? .
Liêu Bắc Bắc chột dạ lắc đầu: “Một căn hai phòng . . . . .”
Lời này vừa nói ra, dẫn đến một trận cười vang.
“. . . . . .” Đường Diệp Hoa hơi thở đã chìm xuống, thật có lòng giúp vị tiểu thư “Khả ái” này đào cái hố.
Đường Diệp Trạch thì lười biếng giương mắt lên, rồi lại thong dong rũ mắt xuống, giơ lên một ngón tay ý bảo người quản lý bán hàng tiến hành
hạng mục công việc.
Quản lý bán hàng xoa một chút mồ hôi, trước mời Liêu Bắc Bắc xuống
đài, sau đó từ dưới bàn diễn thuyết lấy ra một cái hòm rút thăm hình
vuông.
“Các vị bán hàng tinh anh cũng biết công ty chúng ta ở Vạn Điệp Thành có đấu thầu một mảnh đất. Mọi người đều biết, Vạn Điệp Thành vẫn còn
chờ khởi công. Tương lai là thắng cảnh nghỉ mát. Dĩ nhiên, công việc bán hàng trước mắt tương đối có chút khó khăn, nhưng tôn chỉ của bất động
sản Đường thị là: không có nhà nào là chúng ta không bán được. Chính là
bởi vì Đường chủ tịch đối với thực lực của các vị bán hàng có lòng tin, tin tưởng mỗi một vị công nhân viên cũng là nhân viên bán hàng ưu tú
nhất. Tin tưởng mặc dù trước mắt là một mảnh mênh mông biển lớn các vị
cũng có thể đem bán ra không còn một mảnh. Cho nên, cơ hội bộc lộ tài
năng thật tốt đã đến. Hiện tại, cần từ trụ sở chính điều đi năm mươi vị
bán hàng tinh anh đi đến trước để kịp khóa huấn luyện cho công nhân viên của tổ bán hàng ở Vạn Điệp Thành. Hơn nữa, chủ tịch Đường kính yêu của
chúng ta đối với hạng mục này rất coi trọng, đặc biệt phái Đường Diệp
Trạch, Đường tổng giám cùng đi với các vị cùng nhau sáng lập tổ bán hàng thần thoại. Tôi biết các vị đều muốn đi, cho nên để cho công bằng, áp
dụng phương pháp rút thăm để chọn lựa nhân viên. Đến đây đi. Đến đây đi. ——”
Vừa dứt lời, dưới đài mắt cá chết một mảnh, thanh âm thổn thức thành từng mảnh.
Mặc dù quản lý bán hàng nói đến ba hoa chích choè, nhưng tất cả mọi
người đều dựa vào miệng lưỡi để ăn cơm, lừa gạt ai cũng đừng nghĩ lừa
gạt bọn bán hàng này.
Lừa dối đi, các cô cứ lừa dối đi, người nào không biết Vạn Điệp Thành là cái thị trấn bên bờ biển chim không thèm ị, che lại còn dễ nói, hiện tại quảng cáo cũng không có, đất không đào nền không cuốn, đi ngang qua chỗ kia trừ dê chính là bò, be be be. . . . . Bán cho quỷ a?. Mặc dù
có đại soái ca cùng đi, cũng không thể làm ra thẻ tín dụng để quẹt a,
không đi không đi. . . . .
Liêu Bắc Bắc dĩ nhiên không ngu, nhìn người khác không chuyển chỗ cô
cũng không động, Cô bây giờ là heo chết không sợ dội nước sôi, huống chi trời sập xuống còn có người cao đỡ lấy a.
Đang lúc mọi người ra sức từ chối, một giọng nói hùng hậu xuyên qua hội trường rơi vào não Liêu Bắc Bắc.
“Liêu Bắc Bắc. . . . . .” Đường Diệp Hoa quét nhìn một lượt, chỉ nhớ kỹ tên một vị cuối cùng lên đài.
“A. Có.”
“Cô trước .”
“. . . . . .”
Cho nên, Liêu Bắc Bắc nện bước nặng nề, đi về phía cái hòm rút thăm
đại gian đại ác kia. . . . . . Liêu Bắc Bắc âm thầm tính toán, dưới đài
gần ba trăm nhân viên bán hàng, cô có tỷ lệ ít nhất là 60% không bị chọn trúng, Thượng Đế, Phật tổ xin phù hộ a.
Nhưng mà, cái não nhỏ bé của cô làm sao có thể đấu lại cái não mưu kế thâm sâu đa mưu túc trí của đại BOSS. Tuy nói chỉ đi năm mươi người,
thật ra thì đâu phải vậy, số lượng tờ giấy viết có “Phải đi”, vượt xa
“Không đi”. Tính toán chuẩn xác, chỉ số xui xẻo cao gần 55%. Vả lại sẽ
dựa theo danh sách đã sớm điều động nội bộ chỉ định “bò khai hoang” để
chọn người. Dĩ nhiên, vì tuân theo quy tắc trò chơi “Công bằng”, cũng
không thể đem toàn bộ bán hàng nòng cốt mang đi, cho nên trong chuyện
này phải pha trộn một hai hàng loại hai, ví dụ như Liêu Bắc Bắc là một
nhân vật như thế.
Không muốn đi? . . . . . . Không muốn đi cũng phải đi. Không phục? . . . . . . Trước thấy rõ điều kiện hợp đồng lao động rồi hãy nói tiếp
Cái mệnh già này của Liêu Bắc Bắc tất nhiên sẽ được lĩnh giấy thông
hành đi tới Vạn Điệp Thành, trong vòng nửa năm, được bao ăn bao ở, mức
lương cố định tạm thời là 1.500 tệ/ tháng, nhưng, cô biết được một tin
tức tốt động trời, thì ra tập đoàn Đường thị ở Vạn Điệp Thành muốn xây
dựng không phải là trung tâm thương mại mà là khu biệt thự. Nói cách
khác, nếu thành công bán ra một lô đất năm trăm mét vuông, theo như giá
tiền mỗi mét vuông là mười ngàn tệ mà tính, cô có thể nhận được số tiền
phần trăm với mức phần trăm là một phần ngàn đươc trích ra: 500*10000*0. 001= 5000 tệ.
Vì thế cho nên, cô có ý chí chiến đấu, thay vì phải chen chúc trong
đại đô thị tràn ngập chiến hỏa để cầu sinh tồn, còn không bằng tìm địa
phương có tính cạnh tranh nhỏ để có thể tỏa sáng long lanh. Dĩ nhiên tỏa sáng và gì gì đó không phải là chỉ năng lực làm việc của cô, chỉ cầu ở
trong rừng núi hoang vu mỹ nữ không nhiều lắm diễm áp quần phương. Nếu
như vận khí tốt…, không chừng người mua biệt thự, Phú nhị đại cũng thuận tiện đem cô thu vào, hắc hắc hắc.
Nghĩ tới đây, cô lại cao hứng rồi, ngồi ở trước máy vi tính, tự làm
cho mình vui vẻ, gửi đi một cái tin tức —— tỷ muốn đi kiếm t