
chén cơm, cố gắng nuốt cơm.
Mẹ Liêu ở dưới đáy bàn đá bạn già, con gái đều đã hai mươi lăm tuổi
rồi, ở trước mặt khách nhân cũng phải chừa mặt mũi cho con gái.
Đường Diệp Hoa nhìn ở trong mắt, trong lòng có thêm một tia bất đắc
dĩ. Anh rốt cục nhìn ra sự hèn yếu trong tính cách của Liêu Bắc Bắc từ
nơi nào mà ra, đừng nói chính diện phản bác, giờ phút này cô ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.
Anh thông qua nói chuyện ngắn gọn với nhau, rất nhanh cho ra kết luận —— cha Liêu ở nhà nói một sẽ không hai, làm người cực nghiêm khắc,
tuyệt không phải tiểu dân nịnh nọt phố phường. Đường Diệp Hoa ngược lại
cảm thấy khó khăn, anh vốn đang tính toán ngày hôm nay sẽ cùng Liêu Bắc
Bắc xác lập quan hệ, nhưng giờ phút này tất nhiên là thời cơ không đúng.
Sau khi cơm nước xong, Liêu Bắc Bắc bị cha Liêu gọi vào phòng ngủ
phát biểu, đại khái nội dung chính là bán hàng tốt không làm, tại sao
phải làm thư ký? Liêu Bắc Bắc đều chi tiết khai báo, Đường Diệp Hoa tạm
thời thiếu một nhân viên nên cô mới làm, sau này cô vẫn phải trở về bộ
bán hàng.
Cha Liêu thổi thổi lá trà trên chén, nói: “Ba ba biết Đường Diệp
Trạch, nhưng không có nghĩa là con có thể đi cửa sau. Làm đến nơi đến
chốn mới là căn bản để làm việc thành công.”
“Con đã biết.” Liêu Bắc Bắc thẳng tắp đứng ở trước mặt cha Liêu.
“Ba ba sẽ báo cho Đường Diệp Trạch nghiêm khác quản giáo đối với con, người nếm trải được khổ đau, mới là nhân thượng nhân.”
“Con hiểu.” Liêu Bắc Bắc hoàn toàn có thể đọc làu làu rồi, mấy câu nói đó cô nghe hai mươi mấy năm rồi.
Nói xong chính sự, cha Liêu từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp nhân dân tệ nhét vào trong túi quần Liêu Bắc Bắc: “Đầu óc chịu khổ là được, nên
ăn nên uống thì phải dùng, nhìn khuôn mặt nhỏ của con gầy đi nhiều kìa.”
Liêu Bắc Bắc sờ sờ gò má, nhìn mái tóc hoa râm cùng nếp nhăn nơi khóe mắt của ba, trong lòng lại bắt đầu chua chua.
Ba ba cá tính cực đoan, lúc thương cô so với ai khác đều thương yêu
hơn, một khi gặp phải vấn đề sắc bén liền lập tức liền nghiêm túc, cho
nên giữa Liêu Bắc Bắc cùng ba ba là quan hệ kính trọng lệ thuộc, càng
lớn hơn thân mật.
Nhưng mà đến cuối cùng, Liêu Bắc Bắc cũng không có lên tiếng hỏi, cha cùng Đường Diệp Trạch đến tột cùng thân quen đến cỡ nào, dù sao hai
ngày nữa sẽ trở về rồi, cô có thể từ trong miệng Đường Diệp Trạch moi ra lời thật tương đối dễ dàng.
Lúc này, Đường Diệp Hoa vốn là ở phòng khách theo mẹ Liêu nói chuyện
phiếm, bỗng nhiên mẹ Liêu đi vào phòng ngủ, nhỏ giọng nói: “Ông chủ của
con nhận một cú điện thoại, đối phương hình như là con gái, không biết
tại sao lại khóc sướt mướt.”
Sau khi nghe xong, Liêu Bắc Bắc đi về phía phòng khách, Đường Diệp
Hoa vừa vặn đâm đầu đi tới, anh nhíu chặt chân mày, đầu tiên là hướng
cha mẹ Liêu gật đầu nói: “Xin lỗi, cháu có chút việc gấp cần đi xử lý,
ngày khác lại đến thăm hai bác.”
Cha Liêu mẹ Liêu nhìn thần sắc lo lắng của anh cũng không tiện giữ
lại, cho nên liền vội vàng bảo Liêu Bắc Bắc đưa anh xuống lầu.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Tạm thời còn không rõ ràng, anh đi trước xem một chút.”
“Vương tiểu thư gặp phải phiền toái sao?”
Đường Diệp Hoa đáp một tiếng, Vương Tuyết Mạn đang ở một chỗ huyên
náo hỗn loạn, theo cô nói thì bị người ta vô lễ, nhưng tình huống cụ thể thì còn phải đi qua mới biết được.
Anh nện bước dồn dập, dồn dập đến Liêu Bắc Bắc cần phải chạy nhanh
mới có thể đuổi theo. Đợi đi tới bên cạnh xe, anh lúc này mới nhớ tới là mình rất thất lễ đối với Liêu Bắc Bắc. Cho nên, anh ngừng bước xoay
người, vừa muốn mở miệng, thì Liêu Bắc Bắc đã nghiêng đầu cười một
tiếng: “Mau đi đi, trên đường cẩn thận.”
“Em có ghen không?”
Liêu Bắc Bắc lắc đầu: “Sẽ không, tôi không thích anh. Nhanh đi cứu cô gái thích anh đi” Vừa nói, cô vừa đẩy anh lên xe: “Mau đi đi, hi vọng
Vương tiểu thư bình an vô sự.”
Bánh xe chuyển động, Đường Diệp Hoa xoay người nhìn chăm chú vào bóng lưng Liêu Bắc Bắc, cô nện bước đều đi vào nhà, tựa hồ một chút cũng
không cần.
Từ trước đến giờ anh tràn đầy tự tin, đây là lần đầu anh cảm thấy nổi giận, anh nghiêng đầu nhìn về phía thư ký Thi Hành đang ở một bên bận
rộn như cũ: “Này. Liêu Bắc Bắc thật sự không thích tôi thật sao? Anh
thân là nam sĩ đã có vợ, phân tích cho tôi đi.”
“Trước khi trả lời câu hỏi của ngài, tôi muốn xác định một chút có ảnh hưởng tới chén cơm của tôi không?”
“Dĩ nhiên sẽ không.”
“Vậy tôi an tâm, thư ký Liêu thật không thích ngài.” thư ký Thi Hành đẩy khung mắt kiếng, nghiêm mặt nói.
“. . . . . .” Tháng này tiền thưởng bị khấu trừ một phần ba. (=.=)
Đường Diệp Hoa nhíu mày, cái này không thể nào, trên thế giới này còn có người đàn ông hoàn mỹ hơn so với anh sao?
Liêu Bắc Bắc tắm rửa xong nằm ở trong cái chăn ấm áp của mình, trên
giá sách để một hàng văn bằng, nhưng tất cả đều là chiến công huy hoàng
vào thời cấp hai trước kia. Đến cấp ba thì đến kỳ phản nghịch, thành
tích học tập của cô thẳng tắp trượt dài, ba ba cả ngày trách mắng cô
không có chí khí, cô ngoài mặt nói gì nghe nấy, nhưng trong lòng thì đầy bụng ủy khuất, ít khi cùng ch