Ông Xã Ăn Vụng Xin Chùi Mép

Ông Xã Ăn Vụng Xin Chùi Mép

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322625

Bình chọn: 10.00/10/262 lượt.

không vào được nơi này, có thể vào được nơi này, trừ có tiền, còn phải có thân phận địa vị."

"A? Ý của anh là, thân phận địa vị của anh rất tốt?"

"Ừ, Lục phu nhân, cô với cao rồi."

"Ách. . . . . ." Không thể không nói, Vu Linh San tức đến điên rồi.

Bất quá thời điểm một bàn thức ăn tinh sảo được bưng lên, khói mù trong lòng cô đều bị quét sạch, còn dư lại chính là vui sướng nồng đậm. Cô không kịp chờ đợi liền gắp một miếng thịt bò thăn bỏ vào trong miệng của mình, vị tươi ngon của thịt tan vào trong miệng, cô lại không kịp chờ đợi bỏ miếng thứ hai vào miệng, "Ăn ngon thật."

Bộ dáng cô ăn cơm cũng rất đáng yêu, rõ ràng là một yêu tinh, lúc ăn cơm cũng khẽ liếc tròng mắt, vẻ mặt hưởng thụ, Lục Hiên Vũ cười cười cũng không nói chuyện, một lát lại thấy cô ăn thật nhiều, thật nhiều, không khỏi có chút ngạc nhiên, "Làm sao cô lại ăn như vậy?"

"Có vấn đề gì sao? Tôi luôn luôn ăn như vậy!" Cô hảo tâm hỏi ngược lại.

"Vóc người của cô giữ gìn thật tốt." Hắn nhìn cô ăn cơm như vậy, cảm giác ngon miệng cũng tăng lên rất nhiều. Trước kia ăn cơm cùng các cô gái, mấy cô gái đó không phải quá căng thẳng thì chính là giữ gìn vóc người, chỉ ăn một chút xíu liền đã buông đũa xuống, làm cho hắn cũng không tiện ăn tiếp.

Lục Hiên Vũ cầm đũa lên ăn cùng cô, Vu Linh San ăn no tâm tình liền đặc biệt tốt, bắt đầu tán gẫu cùng Lục Hiên Vũ, Lục Hiên Vũ cảm thấy tương đối hứng thú với những chủ đề của cô, chủ đề của cô chủ yếu xoay quanh âm nhạc, mốt, thức ăn ngon.

Nhìn dáng vẻ cô rất lười, nói chuyện cũng hô to gọi nhỏ, nhưng lúc nói chuyện lại thật hấp dẫn sự chú ý của người khác, thần thái đẹp mắt, mang theo vài phần cười yếu ớt, cứng cỏi mà nói, hắn cũng là tay chơi, thật đúng là có rất nhiều chủ đề chung, hắn cẩn thận lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra một vài ý kiến.

Vu Linh San đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa hai người đã kéo gần lại, có chủ đề, trở thành tri âm rồi.

Một bữa cơm ăn xong, không khí hết sức hòa hợp. Sau khi ăn xong, Vu Linh San đột nhiên hỏi: "Này, chúng ta ăn nhiều như vậy mất bao nhiêu tiền?"

Tựa hồ ăn xong nhiều món ăn, từ đầu tới đuôi cô chỉ nhớ ăn cái gì, đều quên mất phải nhìn giá món ăn, cô có chút hối hận, nơi này rất xa xỉ, tiền của hắn không phải là tiền của mình sao? Nên thay hắn tiết kiệm.

"Loại vấn đề này, phụ nữ không cần biết, để đàn ông trả tiền là tốt rồi." Hắn giống như nhìn thấu tâm tư của cô, khẽ cong khóe môi.

"Tôi chỉ hỏi mà thôi, dựa theo giá trị con người của tôi, tôi ăn không nổi nơi này." Cô thật thà nói.

"Vậy tôi nói cho cô biết, bắt đầu từ hôm nay, cô chính là bà chủ của nơi này, cô cảm thấy giá trị con người của cô có ăn được hay không?" Hắn mang theo trêu đùa, nói ra những lời này, nụ cười nhàn nhạt lay động.

Hai mắt của Vu Linh San càng mở càng lớn, chiếc ví trong tay cơ hồ muốn rơi xuống, "Anh nói cái gì?"

"Khách sạn này là của tôi, cho nên. . . . . ." Hắn khẽ ngoắc ngoắc môi.

Vu Linh San trừng mắt nhìn, "Vậy sau này tôi không phải có thể ngày ngày ở đây ăn cơm sao? Ha, tôi đang lo trong nhà không có ai nấu cơm, thật sự là quá tốt."

Lục Hiên Vũ rên lên một tiếng, đột nhiên hứng trí tiếp tục nói cũng không còn. Người phụ nữ này thật sự là quá không hiểu phong tình rồi.

Cơm nước xong, Lục Hiên Vũ hỏi Vu Linh San muốn đi tắm suối nước nóng hay không, Vu Linh San gật đầu một cái!

Cô vừa mới chuẩn bị đến phòng thay đồ thay đồ bơi, lại bị Lục Hiên Vũ kéo về, chỉ nghe hắn lạnh nhạt nói: "Hai người chúng ta tắm trần đi."

"Ách. . . . . ." Mặt Vu Linh San không khỏi đỏ lên, Lục Hiên Vũ thấy cô vẫn còn đang do dự, trực tiếp tiến lên sờ hông của cô hai ba lần cởi y phục xuống, sau đó ôm thân mình trơn bóng của cô cùng chìm vào trong suối nước nóng.

Nơi này hơi nước mờ mịt, mặt của hắn rất gần mặt của cô, trên mặt mang theo vài phần tươi cười, nhìn xem có vài phần hoảng hốt.

Làn nước ấm trêu chọc, nhuộm thân thể của cô thành màu hồng xinh đẹp, cô thoải mái vùi mình vào, thõa mãn than thở.

Hai người vẫn luôn không nói gì, có thể là bởi vì mới vừa ăn cơm xong có chút lười biếng.

Lục Hiên Vũ đột nhiên dùng nước trêu chọc cô, "Này, cô nói gì đi, ngồi không như vậy rất buồn bực."

Vu Linh San cũng động thủ trêu chọc hắn, "Buồn bực? Chúng ta lại không quen, có lời gì hay để nói sao?" Cô thoải mái để nước ngập tới cổ, cô thích nhất tắm suối nước nóng, toàn thân được làn nước ấm bao quanh, từng lỗ chân lông cũng cảm thấy thật là sảng khoái.

Cho tới bây giờ, Lục Hiên Vũ đều là người cao cao tại thượng, trên thế giới này vô số người muốn nịnh nọt hắn, hiện tại vợ mới cưới của mình cư nhiên dùng loại giọng này nói chuyện với hắn, trong lòng dĩ nhiên hết sức không vui.

Lục Hiên Vũ lạnh lùng nhìn cô một cái, đi tới phía sau cô, đôi tay tự nhiên đặt lên hai vai của cô, đôi môi thật mỏng dính vào vành tai cô, "Vu Linh San, tôi không thích nghe cô nói như vậy, giọng điệu như vậy, tôi vô cùng không thích, thật sự! Tôi xem chỉ có thời điểm ở trên giường, lời của cô tôi mới thích nghe."

Hô hấp của Vu Linh San không khỏi hơi chậm lại, khẽ giật mình không biết nói cái gì cho phải.

Bàn


Lamborghini Huracán LP 610-4 t