
i mặt với chỉ trích của gia đình học sinh đó.
Những thứ đó còn chưa đủ, những ngày qua luôn luôn có người chỉ chỉ chỏ chỏ sau lưng cô, cô sống trong hoảng hốt, cũng không biết làm sao sống tiếp, cô thậm chí ngay cả trường học cũng không muốn đến, muốn tìm một chỗ hảo hảo trốn tránh.
Đối với học sinh gặp chuyển không may, cô cũng rất đau lòng, nhưng cô thật sự không biết làm sao bây giờ, bình thường học sinh này quan hệ rất tốt với cô, cũng thường xuyên nói đùa với nhau, một lần thấy hắn không tập trung trong tiết học, cô chỉ tùy ý nói hắn mấy câu, cô thật không biết chuyện sẽ diễn biến thành như vậy.
Trong lòng cô thật hối hận, thật khổ não, chuyện này hành hạ cô đến cơ hồ điên mất.
Ở trường học cô bị áp lực trầm trọng như vậy, nhà là nơi duy nhất cô có thể dựa vào, cô rất muốn nói chuyện này với hắn, tâm sự với hắn, nhưng mỗi ngày hắn mệt mỏi như vậy, lại muộn như thế mới trở về, cô biết hắn cũng nỗ lực rất nhiều vì cái nhà này, cho nên cô cũng không muốn tăng thêm áp lực, tăng thêm phiền não cho hắn. . . . . .
Chẳng qua là nghe được hắn nói như vậy, đột nhiên cô liền tức giận, từ trong ngực của hắn bò ra ngoài, "Tôi làm gì tăng thêm phiền phức cho anh? Tôi làm gì? Tôi cũng mệt chết đi, bằng không chúng ta tách ra một thời gian?"
Hắn lạnh lùng nhìn cô, không hiểu vì sao cô phát hỏa như vậy, nhưng đáy mắt có chút thất vọng, hắn nhàn nhạt nhìn cô, cũng không nói chuyện, lành lạnh như vậy lại khiến cô có chút sợ.
Cô ra đến bên ngoài bắt đầu sửa sang lại y phục, cô nghĩ, có lẽ cô nên tìm một chỗ hảo hảo trốn tránh một chút.
Lúc Lục Hiên Vũ đi ra, thấy cô đã sắp xếp hành lý được một nửa, thấy cô một chút cũng không có thái độ nhận sai, còn muốn tách ra, tim của hắn đột nhiên có chút đau, người phụ nữ hắn cưng chiều đáp lại hắn như vậy sao?
"Không cần cô rời đi, tôi rời đi là được." Lục Hiên Vũ nói xong liền một mình ra cửa.
Thời điểm Lục Hiên Vũ đi ra ngoài, nước mắt Vu Linh San mãnh liệt rơi xuống, trong lòng cũng có chút tự trách miệng của mình không biết lựa lời, rồi lại ghét bỏ bộ dáng lạnh lùng kia của hắn. Vì sao hắn không thể thương yêu cô nhiều một chút? Thấy cô khác thường như vậy, không cần hỏi cô một chút sao? Nói với cô một chút lời hữu ích? Như vậy hai người cũng có thể sống yên ổn với nhau rồi.
Cô khóc cả tối hôm đó, áp lực lớn như vậy, mới vừa rồi lại cãi vã, những chuyện buồn bực trong lòng lập tức liền bạo phát ra, cô khóc đến thật đau lòng, khóc thật lâu, khóc đến mệt rồi, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bởi vì không đóng cửa sổ, cũng không đắp chăn, cho nên hôm sau khi tỉnh lại, Vu Linh San bị cảm, lỗ mũi nghẹt chặt, cổ họng sưng lên khó chịu, đầu cũng đau vô cùng.
Thân thể của cô rất mệt mỏi, không muốn ra khỏi cửa, cũng không muốn đi làm, tắt điện thoại nằm trên giường, cô trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Từ nhỏ đến lớn cô đều chưa chịu qua sự suy sụp nào, mặc dù cha mẹ không thể thường xuyên ở bên cạnh cô, nhưng cô là đóa hoa trong nhà kính đóa, được rất nhiều che chở, người nào dám để cô chịu tức giận? Đoạn đường này thật sự trải qua quá thuận lợi.
Cô nghĩ tới học sinh nhảy lầu kia, lại nghĩ tới sự nhục mạ của gia đình đó với cô, còn có sự trách cứ của hắn. . . . . .
Nước mắt Vu Linh San lại chảy xuống, đột nhiên có chút hối hận, hiện tại hắn cũng đi rồi, trong cả căn phòng chỉ còn lại có cô một mình, cô đơn, tư vị như vậy thật không dễ chịu.
Lần trước hắn còn nói, sau này sẽ giúp cô trải qua từng lần sinh nhật, còn nói về sau đều muốn ở bên cạnh cô, nhưng trong nháy mắt, hắn lại rời đi. . . . . .
Hắn không thích cô sao?
Vu Linh San lại nghĩ, nếu như ngày đó, cô khai thông được tâm tình của học sinh kia một chút, hiểu rõ tâm tình của hắn một chút . . . . . . Nếu như ngày đó có thể xem chừng học sinh kia, có phải cũng sẽ không xảy ra bi kịch kia hay không?
Nếu như cô không phát hỏa với Lục Hiên Vũ mà ẩn nhẫn một chút, ngoan ngoãn nghe lời, hiện tại hai người có phải còn đang ôm nhau cùng ngủ hay không? Cô cũng sẽ không chỉ có một mình giống lúc này . . . . . .
Gần đây thầnh kinh có chút suy nhược rồi, từng suy nghĩ ngổn ngang lộn xộn hiện lên trong đầu cô, đầu cô đau, nước mắt như vỡ đê rơi xuống, trái tim rối rắm quặn đau.
Chuyện gì Vu Linh San cũng không muốn để ý, nơi nào cũng đều không muốn đi, cứ như vậy mê mẩn nằm trong chăn ngủ một ngày, cho đến gần tối, toát được một thân mồ hôi mới cảm thấy khá hơn một chút, cô bất động như cũ, lại như vậy ngủ cả đêm.
Cô nghĩ cô thật đói bụng, cần lấy cho mình chút gì để ăn.
Trong tủ lạnh còn một chút thức ăn sống, nhưng cô sẽ không xuống bếp, ngay cả nấu bát mì đơn giản nhất cũng không, tìm tìm, thật may là còn nửa chiếc bánh ngọt, nửa bình sữa tươi.
Bị bệnh một ngày cũng đói bụng một ngày, cô vô cùng cần thức ăn lót dạ. Cô mở TV ra, cô vừa ăn từng miếng từng miếng một, vừa xem tin tức giải trí, đột nhiên trong ti vi xuất hiện một hình ảnh rất ái muội, người đàn ông kia thoạt nhìn rất quen thuộc, mặc dù không phải rất rõ ràng, nhưng cô có thể khẳng định, hắn là Lục Hiên Vũ!
Trên