Old school Easter eggs.
Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324520

Bình chọn: 9.5.00/10/452 lượt.

ta sẽ biến thành miếng piz­za dẹp lép cho coi. Bất quá tên tiểu tử kia

đúng là một thằng đểu, hôm qua mới chia tay với Uyển Nhu, hôm nay liền lại có

món đồ chơi mới rồi. Lúc này hắn đang ôm một em gái đầy mùi nước hoa nồng nặc,

wow ~~! Cô ta ít nhất có cúp C đó, ai da, tôi và Uyển Nhu cũng không thể bằng

được, cả dáng người và khuôn mặt đẹp kia, ô ~~, ma­ma làm sao lại không sinh

tôi ra thành cái dạng ấy vậy.

“Nữ sinh trường hạng bét đúng là ngốc thật, nơi này không phải là chỗ tụi bây

có thể chơi đùa, trở về tìm mẹ đi!” Thối nam sinh, nói chuyện cũng không tích

đức nha, trường Hoa Tân hạng bét thì thế nào. Uyển Nhu hiển nhiên giận đến đòi

mạng, “Tôi là học sinh Hoa Tân thì sao nào, anh vì vậy mà đá tôi?”

“Nếu không thì là cái gì? Ai lại thích một đứa ngốc của Hoa Tân, ha ha!” Nhìn

tên khốn kiếp này, tôi thật muốn cho hắn một bạt tai để hắn hảo hảo hưởng thụ.

“Ba! Ba!” Hai cái, hắn đúng là trúng hai cái tát, rất mạnh nha, là ai lại có

tâm ý tương thông với tôi vậy. A ~~! Uyển Nhu! Sao cậu lại tự chui đầu vào rọ

vậy. Tên khốn nạn họ Vương không nghĩ tới nữ sinh Hoa Tân dám đánh hắn, sắc mặt

hắn từ đỏ thành xanh, từ xanh biến thành đen.

“Mẹ nó! Đồ 38!” Hắn giơ tay cho Uyển Nhu một cái tát. Uyển Nhu ngã văng ra

ngoài.

“Uyển Nhu! Uyển Nhu! Cậu không sao chứ?.” Tôi nâng Uyển Nhu dậy, mặt của cậu ấy

sưng phồng lên, khóe miệng chảy máu, tôi thật sự quá tức giận.

“Anh là đồ bỏ đi, vương bát đản! Ngay cả con gái cũng đánh, anh đúng là con của

thái giám!” Phẫn nộ quá mức, tôi cũng không lựa lời nói nữa, đem hết những lời

khó nghe nhất đều mắng ra.

Điều mà một người đàn ông không bao giờ chịu được đó là bị người khác mắng mình

là thái giám hoặc là con của thái giám. Việc này rất nghiêm trọng giống như

việc chửi tổ tiên của hắn vậy.

“Cô, đồ kỹ nữ!” Vương bát đản đi lên cho tôi một cước, nhóm anh em hắn cũng vây

quanh, vừa đánh vừa đá tôi và Uyển Nhu, hai chúng tôi chỉ là nữ sinh yếu đuối

sao có thể đánh lại. Đau quá nha! Đám này đúng là con cháu thái giám, một bọn

hèn nhát, đánh con gái cũng dùng sức như vậy, tôi và Uyển Nhu ôm chặt nhau,

chịu đựng quyền đấm cước đá của bọn hắn.

“Tụi bây đang làm gì vậy!” Đang lúc nước sôi lửa bỏng, đột nhiên có một giọng

vang lên, nghe thấy một câu ấy bọn họ liền dừng lại. Tôi ngẩng đầu nhìn hướng

phát ra tiếng, wow! Tất cả đều là chàng đẹp trai nha! Người nào cũng là nam

sinh cao lớn tuấn mỹ, tất cả đều mặc đồng phục của học viện Kiếm Lan, còn là

đồng phục của lớp đặc biệt nữa (lớp giỏi nhất trường). Trong học viện Kiếm Lan,

đồng phục lớp đặc biệt cũng khác những học sinh lớp thường. Tên vương bát đản

trước mặt Hoa Tân chúng ta thì lộ ra vẻ mặt tài giỏi, nhưng trong học viên Kiếm

Lan, hắn cũng chỉ là một tên tiểu tốt. Ánh mắt của tôi tập trung trên người nam

sinh cầm đầu, anh ta rất đẹp trai! Tuổi cũng cỡ tôi thôi, dáng cao gầy, mái tóc

đen làm nổi bật khuôn mặt trái xoan trắng nõn, gương mặt tuấn mỹ không có lời

nào có thể tả hết, tôi lớn như vậy, lần đầu tiên thấy một nam sinh đẹp như thế.

Vương bát đản hình như rất sợ anh ta, luôn khom lưng cúi đầu, giống một con chó

hèn nhát vậy, mọi người hình như đều rất tôn kính anh ta, xem ra anh ta chắc là

đại ca rồi.

“Nhìn cái gì!” Thủ hạ đứng bên cạnh đá tôi và Uyển Nhu mỗi người một cước, lại

hung hăng trừng mắt liếc hai chúng tôi. Đau quá nha! Làm sao có thể đá một con

gái mạnh như vậy, không được! Không thể ngồi chờ chết, tiếp tục như vậy không

chết cũng chỉ còn nửa cái mạng. Tôi lấy hết dũng khí cả đời ra, vọt tới trước

mặt tên cầm đầu: “Dar­ling, sao anh tới trễ như vậy.” Tôi không nói tiếng nào

liền ôm lấy người anh ta, “Em bị tên vương bát đản này khi dễ ah.”

Tôi cũng không biết mình lấy đâu lá gan lớn như vậy đem cái ôm người khác phái đầu

tiên hiến đi ra ngoài.

“Cô...!” Vương bát đản vừa kinh vừa sợ, đương nhiên sao hắn có thể đoán ra được

tôi có một chân với đại ca bọn hắn. Vì muốn hắn nhanh chút cút đi, tôi lại tăng

thêm uy lực đe dọa. “Tôi cho anh biết, tôi chính là vị hôn thê của đại ca anh!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây dại, vương bát đản phản ứng lớn

nhất, hắn nhảy dựng lên vọt ra ngoài, nhóm lính của hắn cũng ôm dép chạy theo.

Tôi đắc ý nhìn bóng bọn họ chạy tán loạn. Ha! Thái giám Vương Đình Uy, ngươi

bây giờ biết sợ rồi sao. Tôi đắc ý quá cho nên quên mất, tôi vẫn còn đang ôm

một nam sinh, mãi đến khi tôi cảm thấy có một ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm

tôi.

“Tễ Huyên, cô ấy thật là vị hôn thê của cậu?” Anh chàng lạnh lùng này cũng

không tệ nha, dáng người thật cao, khoảng 1m88 đi, mày kiếm mắt sáng. Ai da,

bây giờ không phải là lúc ngắm chàng đẹp trai, hôm nay là ngày gì vậy, đột

nhiên chứng háo sắc của tôi lại tái phát.

“Tránh ra!” Tễ Huyên đẩy tôi ra, tôi không đứng vững liền té lăn trên đất, xong

rồi! Ai biểu anh ta là đại ca. Tôi khiếp sợ ngẩng đầu liếc trộm anh ta một cái.

Không tốt, hình như anh ta rất giận.

“Thực xin lỗi, cái kia, cái kia, không đúng, ngại quá...”

“Thì ra cô nói dối à!” Vẫn là 1m88, “Này, lá gan của con nhỏ trườn