
iện lợi, mua cái gì đó nắm chặt ở trong tay, sau đó quay về đứng yên như cũ.
Anh không lên tiếng kêu Lăng Lỵ vì không muốn quấy rầy gián đoạn công việc của cô, khiến thời gian chịu rét của cô lại càng thêm kéo dài. Từ trước tới nay, trong lúc làm việc thì Lăng Lỵ không màng tới mọi việc xung quanh, liều chết để hoàn tất quá trình chụp ảnh. Cho đến khi biên tập và thợ nhiếp ảnh kết thúc công việc thì cô mới hậu tri hậu giác phát hiện Doãn Quang Huy đang đứng ở đó.
“Doãn Quang Huy, sao anh lại ở đây?” Bởi vì quá ngạc nhiên, Lăng Lỵ chạy vội đến bên cạnh anh, trong khi trên người vẫn còn mặc trang phục mùa hè.
Lúc nãy Doãn Quang Huy có gọi điện thoại tới hỏi cô đang ở đâu, khi nào về nhà. Phản ứng tự nhiên của cô là tưởng anh muốn mang Lý Chấn về nhà, cần biết thời gian và địa điểm của cô để mà tránh né, cho nên cô trả lời từ đầu tới đuôi không bỏ sót chỗ nào. Không ngờ anh lại muốn tới tìm mình.
“Tôi nghe nói có luồng khí lạnh đang tới, nên mang áo khoác và trà nóng tới cho em. Sau khi đến thì mới phát hiện, em không chỉ thiếu áo khoác và trà nóng.” Doãn Quang Huy choàng áo khoác lên người của Lăng Lỵ, còn đưa cả túi nóng vừa mới mua ở cửa hàng tiện lợi cho cô.
“Hả?” Sau khi lần trước nữa đêm rời giường, đây là lần thứ hai cô bị Doãn Quang Huy khoác thêm áo, Lăng Lỵ nhất thời không biết phản ứng làm sao.
Thấy gương mặt sững sờ của cô, Doãn Quang Huy cầm tay của cô lên, nhét túi nóng vào hai bàn tay lạnh lẽo của cô.
Túi nóng trong tay cô rất ấm, ấm vô cùng. Cái bọc đã được mở ra từ sớm, chắc là Doãn Quang Huy đã cầm ở trên tay một chút, cho nên Lăng Lỵ cảm thấy hơi nóng này có ít nhiều là hơi nóng từ lòng bàn tay của anh truyền tới, càng ấm áp hơn.
Ngón tay của anh thon dài, lòng bàn tay lại to lớn và đầy đặn, đốt ngón tay hơi bị chai sạn vì công việc bóng bay đã lâu ngày, ôm gọn đôi bàn tay của cô. Cảm giác ấm áp, thô ráp khiến cô ứng phó không kịp, muốn tránh cũng tránh không được, khiến người ta vô cùng hoảng hốt.
"Uống chút trà nóng có được không?" Sau khi xác nhận cô đã cầm lấy túi nóng, Doãn Quang Huy buông tay cô ra, lấy bình thủy từ trong xe ra, mở nắp bình, rót cho Lăng Lỵ một ly. Anh kề môi thổi một lát rồi ngẩng đầu lên, nhìn son môi trên miệng của cô.
“Em cứ uống như vậy sao? Son môi vẫn còn thì làm sao mà uống? Hay là em muốn ống hút không? Hình như trên xe của tôi có ống hút.” Doãn Quang Huy lục lọi trên xe một lát thì lấy ra một ống hút.
“Hả?”
Thứ gì cũng có? Là Doraemon sao? Chỉ sợ Doremon cũng không tỉ mỉ bằng Doãn Quang Huy.
Lăng Lỵ lâu nay làm việc ít có người chăm sóc, một tay cầm túi ấm, một tay cầm ly trà nóng, thật không biết phải làm gì cho phải.
“Sao em lại đứng thừ người ra thế? Uống mau đi! Lạnh như thế này thì trà sẽ mau nguội lắm.” Doãn Quang Huy cắm ống hút vào trong ly, đưa ống hút tới tận môi cô, cô không uống cũng không được.
Động tác này quá thân mật, Lăng Lỵ nhìn người kia cứ dí sát ống hút vào miệng của cô, tiến lùi không được, đành phải cúi đầu hút một ngụm.
“Uống ngon không? Nóng quá hay nguội đi rồi? Uống nữa không?” Doãn Quang Huy hỏi một hơi.
"Trà uống rất ngon, không nóng quá cũng không nguội quá. Không cần uống nữa, cám ơn anh.” Lăng Lỵ lắc đầu.
Tất cả những thứ do Doãn Quang Huy chuẩn bị, bất luận là áo khoác, trà, hay túi nóng, đều không phải là chu đáo hết sao? Tất cả đều tốt, tốt quá mức tưởng tượng.
“Đột nhiên vì sao anh lại đến đây?”
Lăng Lỵ vừa mới hỏi anh vấn đề này. ‘Doãn Quang Huy, sao anh lại ở đây?’ cũng vẫn là một câu hỏi mà thôi, mà Doãn Quang Huy cũng đã trả lời rồi.
Nhưng… bây giờ đầu óc của Lăng Lỵ hoàn toàn trống rỗng, không biết phải nói cái gì. Ngay cả nhìn Doãn Quang Huy cũng cảm giác được trong ngực nóng lên, cổ họng như là mắc nghẹn, đôi môi khô khốc…
“Tôi sợ em lạnh nên mang áo tới cho em. Thuận tiện muốn đi ăn tối với em thôi. Bây giờ chưa tới tám giờ, đi ăn cơm được mà phải không?” Doãn Quang Huy thản nhiên hỏi mà chưa phát giác được Lăng Lỵ có vẻ gì đó kỳ quái, tự mình nói chuyện rất cao hứng.
“Ăn tối?” Lăng Lỵ không hiểu hỏi. Ý của anh là muốn đi nhà hàng? Hay là về nhà ăn?
“Đúng vậy, ăn tối. Người bạn tặng tôi hai phiếu ăn miễn phí ở nhà hàng Ý mới khai trương, ngày mai là hết hạn, chúng ta nên đi hôm nay.”
Bạn bè nào cho phiếu chiêu đãi chứ? Anh mới vừa gọi điện thoại tới đặt trước mà thôi.
“Sao anh không đi với Lý Chấn?”
“À, cậu ấy đi công tác rồi.”
Đi công tác cái gì ? Lý Chấn người ta đang ở công ty duy trì an ninh, thỉnh thoảng còn phải chạy sang nhà cũ của Lăng Lỵ để thăm dò, xác nhận cha của cô không có làm loạn.
“Chúng ta có thể đi ăn cơm được không? Anh có hỏi qua Lý Chấn chưa?” Lăng Lỵ lo lắng hỏi.
“Có cần phải xin phép nhiều vấn đề vậy không? Đi ăn bữa cơm với bạn chung phòng là một chuyện rất bình thường mà phải không?” *diễn*đàn*lê*quý*đôn* So với sự e dè cẩn thận của Lăng Lỵ, Doãn Quang Huy trả lời một cách rất tự nhiên.
Cũng đúng, Doãn Quang Huy nói cũng có lý, đi ăn chung với bạn cùng phòng rất bình thường mà. Có lẽ trong lòng có quỷ nên cô mới hỏi như thế. Cô quá quan tâm tới anh nên mới k