Disneyland 1972 Love the old s
Ông Xã Diễn Kịch Quá Giỏi

Ông Xã Diễn Kịch Quá Giỏi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324253

Bình chọn: 7.00/10/425 lượt.

Lăng Lỵ mở mắt ra, mỉm cười ngọt ngào với anh.

“Ý của em là sao?” Doãn Quang Huy ngừng tay vọc tóc cô.

“Ý của em chính là, đó không phải là nơi chúng ta bắt đầu.”

“Vậy thì chúng ta bắt đầu ở đâu?”

“Không nói cho anh nghe.” Lăng Lỵ cười thần bí.

“Tại sao?” Doãn Quang Huy bị đả kích lớn.

“Ai mượn lúc trước anh gạt em? Anh giấu em nhiều chuyện như vậy, bây giờ em muốn giấu lại anh, coi như là huề.”

“Ê, lời vậy mà cũng nói được hả? Vợ chồng không phải như chim rừng sao? Tại sao em có thể….. Này! Lăng Lỵ, em không lễ phép chút nào, anh còn chưa nói xong, sao em có thể ngủ chứ?”

Cô mới không cần nói với anh. Ai bảo anh uống giấm bậy bạ. còn khiến cô mệt như thế này….

Lăng Lỵ vùi mặt vào trong chăn, thật sự đụng gối là ngủ liền.

Cô nghĩ, bùa bắt mộng quả thật khiến người ta ngủ rất ngon. Hôm nào cô nên mua một cái để treo lên đầu giường của cha….

Bên cạnh Doãn Quang Huy đang phản đối, Lăng Lỵ từ từ trôi vào mộng đẹp, khoé môi mỉm cười, mang theo một bí mật thầm kín.

☆ Ngoại truyện: Tình yêu, cất cánh.

Ngày ấy, Lăng Lỵ chụp quảng cáo cho một trò chơi trên mạng.

Trên mặt cô trang điểm rất đậm so với ngày thường. Lông mi giả, tròng mắt màu xanh, son môi thật đỏ, trên đầu còn đội một bộ tóc giả kiểu Bob màu trắng.

Trên người cô mặc một bộ trang phục màu bạch kim theo kiểu thời trang tương lai, bên ngoài khoác một cái áo choàng dài. Thừa dịp giờ cơm trưa không có gì làm, cô đi dạo đến một cửa hàng nho nhỏ gần đó, chờ đến khi ông kính bắt đầu.

Cửa hàng rất nhỏ, bên trong sản phẩm trưng bày toàn là vật phẩm gởi bán. Hàng hóa rất nhiều nhưng độc đáo, rực rỡ đủ màu, khiến người đi coi hoa cả mắt. Lăng Lỵ đảo mắt nhìn xung quanh thì nhìn thấy búp bê Nga đặt ở một góc.

Búp bê Nga làm bằng gỗ màu vàng kim, một nhóm gồm mười con tất cả, từ trái sang phải, từ lớn đến nhỏ. Búp bê nhỏ nhất cao khoảng gần bảy móng tay của ngón út, tất cả được vẽ rất tinh xảo, màu sắc trơn bóng, sáng lấp lánh, xem ra thủ công bằng tay.

Lăng Lỵ với tay muốn lấy, nhưng vì giá tiền quá mắc nên cau mày do dự một giây. Thế là có một bàn tay đàn ông đưa ngang qua mặt của cô, trong nháy mắt, chồng hết mười con búp bê lên với nhau, rồi lấy từ trên kệ trưng bày xuống.

Một bên mắt của Lăng Lỵ và tầm mắt của người đàn ông bên cạnh giao nhau thì giật mình rất đổi kinh ngạc.

Cô biết, trang phục lúc này của cô có hơi khoa trương, nhưng người đàn ông bên cạnh cũng không thua kém bao nhiêu.

Trên đầu anh đội một cái mũ làm bằng bong bóng bay, trên người mặc một cái áo vest cũng bằng bong bóng bay. Thậm chí trên lưng còn đeo một thanh kiếm, cũng làm bằng bong bóng bay. Eo của anh đeo một túi đựng dụng cụ làm bóng bay; tay phải cầm một đống bóng bay, tay trái cầm búp bê Nga mới vừa lấy từ trên kệ xuống.

Kiểu người màu sắc rực rỡ của anh giống như là một nhân vật từ trong truyện cổ tích bước ra, mộng ảo tốt đẹp, thật không chân thật tí nào. Khi Lăng Lỵ nhìn thấy anh lúc đó, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu chính là, ‘sẽ phá vỡ’.

Phá vỡ?

Cái gì sẽ bị phá vỡ? Là bóng bay trên người của anh? Hay là cảm giác đồng thoại tỏa ra trên người của anh? Ý niệm đột nhiên xuất hiện khiến cô bật cười.

“À? Thật xin lỗi, cô muốn mua búp bê này sao?” Vừa rồi bong bóng bay che lại tầm mắt của anh, cho nên mãi đến khi Lăng Lỵ chếch mắt nhìn anh, anh mới hậu tri hậu giác phát hiện bên cạnh anh còn có người khác, vội vàng đưa búp bê Nga trong tay ra, hỏi Lăng Lỵ. Khi anh vừa nhìn thấy cô thì đột nhiên ngẩn người ra.

Cái gì? Tóc bạch kim? Mắt xanh lam?

Cách ăn mặc cấp tiến và cảm giác khoa học kỹ thuật, cô be này giống như là đến từ tương lại vậy. Đây là suy nghĩ đầu tiên khi Doãn Quang Huy nhìn thấy Lăng Lỵ.

“Không có, tôi không mua.” Ý thức được Doãn Quang Huy đang nói chuyện với cô, Lăng Lỵ lắc tay.

Không sai, cô thật thích bộ búp bê Nga này, nhưng cô không mua, không thể mua, mắc quá, tương đương với chi phí mấy ngày sinh hoạt của cô.

“Vây thì tôi đi tính tiền đó.” Xác định một lần nữa là cô không mua, Doãn Quang Huy nói với Lăng Lỵ

“Ừ.” Lăng Lỵ trả lời. Thật ra cô có chút không hiểu vì sao anh lại muốn nhấn mạnh một lần nữa. Cô chỉ là một người không quen biết mà thôi, anh cần gì lo lắng đoạt đồ của cô như vậy?

Lâu nay cô không thích trò chuyện với người xa lạ. Nhưng mà ánh mắt của người đàn ông trước mặt thật là trong suốt, thoạt nhìn rất trong sáng, rất thoải mái, giảm bớt cảm giác không tự nhiên của cô và người xa lạ.

Lăng Lỵ tiếp tục đi dạo trong cửa hàng. Doãn Quang Huy cầm búp bê Nga tới quầy tính tiền; Lăng Lỵ ở lại trong cửa hàng một lát rồi cũng bỏ đi; rồi lại gặp Doãn Quang Huy lần thứ hai ở trước cửa một nhà hàng.

Đây hẳn là tiệc khai trương của nhà hàng. Vì muốn thu hút người qua lại, nên nhà hàng đã mời nghệ sĩ bóng bay đứng trước cửa để phát bóng bay.

Đúng rồi, người đàn ông ăn mặc kiểu như thế này đương nhiên là nghệ sĩ bóng bay rồi.

Lăng Lỵ từ từ đi đi ngang trước mặt Doãn Quang Huy. Sau lưng có một loạt tiếng bước chân chạy ào ào tới khiến cô ngập ngừng, dừng chân lại.

Nhìn kỷ lại, đó mà cô bé khoảng chừng ba, bốn tuổi, trong tay