
không phải là anh em, anh có thể yêu em không?”
Cổ họng Thượng Quan Thác Dương bỗng không lưu loát. “Anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này.”
Cô khe khẽ thở dài, bất đắc dĩ tự giễu: “Em thật sự ngu ngốc, cư nhiên vọng tưởng một ngày nào đó anh sẽ nổi điên cùng em! Ha ha!”
“Anh đã nói rồi không cho phép em tự mắng mình.” Anh giận tái mặt lần nữa nhắc nhở cô, chỉ là anh muốn suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này, nếu yên lặng mà nghĩ, anh có thể yêu một người con gái như cô không, đáp án có lẽ là sẽ yêu, anh không phải là trong lúc vô tình động tâm với cô mang mặt nạ. “Em xinh đẹp lại thông minh, gần đây anh lại phát hiện em cũng rất hấp dẫn (sexy), nếu như. . . .anh nghĩ có lẽ là anh sẽ yêu em, nhưng mà. . . . .”
“Đủ rồi! Em biết rõ anh muốn nói gì tiếp theo”. Cô nhẹ nhàng rời khỏi cái ôm của anh, cứng rắn nói còn khó coi hơn so với khóc. “Chúng ta là anh em! Loại chuyện như vậy nói một chút là xong.”
“Em. . . .” Trong ngực thiếu đi hơi ấm của cô, anh nhất thời cảm thấy rất trống rỗng, đối mặt với cô gượng cười, anh chợt nhớ lại Pandora xấu hổ lại thẳng thắn cười dưới mặt nạ.
“Em nói thật, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.” Cô hít sâu một cái, cố gắng nâng khóe miệng lên, sau đó đứng dậy lên lầu.
Bàn lại đi xuỗng cũng là không có cách nào khác, nhưng mà lại tăng thêm phần phiền não cho anh và thêm đau lòng cho cô thôi, chấm dứt tại đây đi! Tất cả trở lại nguyên vị trí cũ, ngoài mặt cô vẫn sẽ gọi anh là anh trai, tình yêu vẫn cất giấu ở trong lòng như cũ, hơn nữa lại tiếp tục chôn sâu hơn.
Nếu như bọn họ không phải là anh em, anh sẽ yêu thương cô sao?
Đáp án nghiêng về khẳng định, bởi vì so với người khác anh càng rõ ràng hơn về vẻ đẹp của cô, cô tốt, chẳng qua là anh chưa bao giờ lấy góc độ của người đàn ông để nhìn cô.
Mèo con đáng yêu ngây thơ, Pandora xinh đẹp hấp dẫn, tổng hợp hấp dẫn dịu dàng, vứt bỏ tấm mặt nạ, mới thật sự là bản chất của cô, nếu bỏ xuống thân phận của Thượng Quan Phiên Phiên nữa, người con gái thật sự có thể mê hoặc anh, khiến anh thần hồn điên đảo, muốn cất giấu vật quý giá này đi thật tốt.
Một người đàn ông tại sao không thể yêu một người phụ nữ? chỉ vì giữa bọn họ còn có cái gọi là “quan hệ anh em” ràng buộc?
Anh tôn trọng nhân tính, với một số thứ hướng về tình cảm đặc thù, anh cũng ủng hộ việc không cần quan tâm tới lễ giáo dư thừa, dù sao tình cảm có thế nào cũng tùy mình khống chế, nhưng tình huống rơi vào người anh, anh liền không cách nào bình thản ung dung, cái trói buộc nghiêm trọng này đã buộc chặt anh, ngay cả tưởng tượng cũng cảm thấy đây là tội ác.
Anh không nên nghiêm túc suy nghĩ vấn đề người phụ nữ ấy ném ra, nếu như bọn họ không phải là anh em, anh có thể yêu cô không, được rồi! Bây giờ đáp án dĩ nhiên là có, anh đáng chết thêm phiền lòng!
Thứ tình cảm này không được phép tồn tại, anh vẫn muốn hai người tiếp tục phát triển thì có tác dụng cái rắm gì, anh không thể nào luân hãm vào đó!
Đứng dậy tới trước cửa sổ, tính hóng mát một chút, vừa mở cửa sổ sát đất ra, nhìn thấy bên bể bơi có một bóng dáng cũng đang nhìn anh không chớp mắt, lông mày anh nhăn lại, vẻ mặt trở nên phức tạp.
Một khi bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt nhìn phụ nữ, dường như rất khó để quay trở lại ban đầu lần nữa, nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh trông cô đơn bất lực, tim của anh như bị ai nhéo.
Trời đang rất lạnh, cô cảm mạo không tốt nhưng nửa đêm vẫn chạy tới nói mát, chưa từng thấy qua cô còn yêu việc tự hành hạ mình!
Thượng Quan Thác Dương do dự có nên xuống lầu khuyên cô trở về phòng hay không, không để ý một chút, nghe phốc một tiếng, đảo mắt nhìn thấy hồ nước gợn sóng lớn một trận, bóng dáng bên hồ bơi đã đi đâu?
Cô gái kia sẽ không ngu xuẩn đến mức ngảy hồ bơi tự sát chứ?
Anh không chút nghĩ ngợi lao xuống lầu chạy tới bên hồ, hồ nước đã bình ổn trở lại, dưới bóng tối lờ mờ, anh không thấy rõ dưới mặt nước có người hay không, dưới tình thế cấp bách anh không hề suy nghĩ nhảy xuống nước, đang muốn lặn xuống đáy hồ, Thượng Quan Phiên Phiên chợt trồi lên trên mặt nước.
“Anh, anh nửa đêm canh ba sao anh lại chạy tới đây bơi lội?” Cô đem mình chìm xuống đáy hồ tìm lại sự tỉnh táo, mới trồi lên mặt nước lấy hơi liền nghe thấy âm thanh nhảy nước, hại cô sợ hết hồn.
Nét mặt cô kinh ngạc, khiến thượng quan thác dương giận đến thiếu chút nữa đem cô áp vào trong nước chết đuối cô. “Em hỏi anh hay thật, anh mới phải là người hỏi em không có việc gì sao lại nhảy xuống nước?”
“Anh lo lắng cho em?” Một dòng nước ấm áp chảy vào trái tim cô, phát hiện đáy lòng yên lặng lại bắt đầu dao động, cô dùng sức lắc đầu quên đi cảm giác nguy hiểm này.
“Anh đang muốn hỏi xem em bơi thế nào mà lại không đổi đồ bơi? Em muốn chết đuối hay là chết lạnh à?” Anh theo bản năng phản bác lại, nhìn thấy bộ dáng khả ái của mèo con đang vội vàng rời khỏi hồ nước, anh không nhịn được buồn cười, nhìn thấy cô ngay cả quàn áo ngủ đều ướt đẫm, chất liệu vải bông mềm mại dính chặt vào trên da thịt như ẩn như hiện của cô, hồ nước lạnh như băng trong nhày mắt trở nên ấm áp.
Ánh mắt anh bỗng chốc nóng rực, Thượng Quan Phiên Phi