Insane
Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng

Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325153

Bình chọn: 10.00/10/515 lượt.

như thân sĩ, rất ít tiếp xúc tay chân với cô, ngẫu nhiên chạm

tay hoặc là nắm bả vai một chút cũng chỉ là bởi vì đông người.

Thật sự bình thường cô rất trong sạch, ít cùng người khác tiếp xúc, hơn nữa

đã lớn như vậy nhưng cũng chưa cùng một người nào đứng đắn yêu đương.

Ngày thường cô luôn tự nhận là da mặt rất dày, nhưng lúc này chỉ vì bắt tay mà mặt đỏ, khi cô phát hiện trên mặt mình nóng lên, lại càng thấy

xấu hổ hơn, theo bản năng liền rút tay về lại.

Dù Ngô Ngôn gắt

gao nắm, tuy rằng không đau, nhưng lại không sao rút ra được , cảm thấy

lại có chút ngọt ngào, liền liếc mắt nhìn mấy món điểm tâm, nói: “Anh

đói bụng không? Có muốn ăn bữa ăn khuya hay không?”

Ngô Ngôn sửng sốt, vội vàng gật đầu, Chu Lăng liền đứng lên đi vào phòng bếp.

Trong tủ lạnh mặc dù chỉ có hai loại đồ ăn, cũng thích hợp làm bữa ăn

khuya, liền lấy từ trong tủ đá ra một gói sủi cảo, hỏi thử: “Ngô Ngôn,

một cân sủi cảo có đủ không?”

Ngô Ngôn tựa vào khung cửa xem cô bận rộn, nói: “Buổi tối không cần ăn nhiều lắm, một cân là đủ rồi.”

Chu Lăng gật gật đầu, đổ ra hơn phân nửa, nghĩ nghĩ, vẫn là đem cả túi sủi

cảo đổ ra hết, nấu xong, cô bât lửa to bỏ vào nồi, đến khi chín, dùng

muỗng canh múc ra bát bưng lên bàn, cười nói:

“Là nhân thịt heo băm, anh xem, không thích thì lần sau em sẽ mua loại khác.”

“Anh không kén ăn.” Ngô Ngôn nói xong, đem sủi cảo thổi thổi ăn xong, “Hương vị ngon lắm.”

Chu Lăng nhìn nhìn anh cơ hồ ngay cả canh đều uống sạch hết, nhìn nhìn lại

trong bát mình còn ba cái bánh sủi cảo chưa có ăn xong, trong chốc lát

rối rắm, hỏi:

“Ngô Ngôn, anh mấy ngày nay cùng em ăn cơm có phải hay không ăn không không no?”

Ngô Ngôn trầm mặc một chút, nói: “Cũng có chút, no năm phần thôi.

Chị dâu nói, sức ăn của anh quá lớn, cùng ăn cơm với em phải ăn ít lại chút, không thể ăn nhiều lắm.”

Chu Lăng yên lặng, ngày đó cùng anh hẹn, Ngô Ngôn ăn một bữa cơm so với cô

ăm một ngày còn hơn, thế vậy mà chỉ có bốn, năm phần no.

Rất may quân nhân đều có quốc gia nuôi, ăn cơm không cần bản thân mình bỏ tiền ra.

“Hay em lại đi nấu chút mì cho anh ăn? Trong tủ lạnh còn nhiều thịt, mùi vị cũng không tệ lắm.”

Ngô Ngôn từ chối một chút, nói: “Nấu vậy là đủ rồi, bữa khuya không thể ăn nhiều .” Thời điểm Ngô Ngôn rời đi, rốt cuộc Chu Lăng vẫn là không đi tiễn anh, tính

tính thời gian, đoán không sai biệt lắm chắc anh đã lên xe lửa, lúc này

mới gửi tin nhắn, sau đó mở máy tính ra bắt đầu đánh chữ.

Mỗi

ngày đều cùng Ngô Ngôn đi chơi, tiến độ gần như chậm lại, nhưng điều làm cho cô buồn bực là, còn chưa kịp mở ra mục soạn thảo văn bản,thì di

động liền vang lên.

Cô không nhìn màn hình liền trực tiếp nhấc máy: “ Vâng, ai vậy?”

“Chu Lăng, là anh, Ngô Ngôn. Anh đã lên xe.” Thanh âm trầm thấp, đại khái là âm lượng được đè thấp, thế nhưng Chu Lăng vẫn nghe được có sự ôn nhu.

Cô không có phát giác khóe miệng mình gợi lên, tay trái cầm điện thoại,

tay phải dùng chuột mở ra mục soạn thảo, cũng bất giác đè thấp thanh âm:

“Ân, trên đường đi cẩn thận một chút, tuy rằng ở toa xe giường nằm cũng có ghế ngồi cứng bên kia, nhưng cũng phải chú ý.

Đói bụng thì gọi thêm cơm ăn, em muốn mua đồ ăn cho anh mà anh lại bảo không cần.”

“Anh không có thói quen ăn đồ ăn vặt, tuy rằng cơm trên xe lửa hơi khó ăn, cũng có thể ăn no được, anh lại không có kén ăn.

Em cũng phải hảo hảo ăn cơm, đừng kén chọn.”

Mặt Chu Lăng lập tức đỏ,cô luôn kén chọn thức ăn, hơn nữa cũng rất sảng

khoái thừa nhận điểm này, nhưng khi Ngô Ngôn thản nhiên nói một câu, lại làm cho cô cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng tùy tiện nói hai câu liền

ngắt điện thoại.

Đặt tay ở trên bàn phím, ánh mắt nhìn chằm chằm bài tiểu thuyết, ngồi nhìn nửa giờ, trên màn hình một chữ cũng không ra.

Chu Lăng thở dài, nhìn nhìn bánh bích quy cùng hoa quả ở trong tay, tuy đã tối nhưng vẫn đứng dậy đi vào phòng bếp.

Thời điểm ở một mình, cô thích cầm đồ ăn ngồi trước máy tính, một bên xem

văn bản, một bên cùng các tác giả trong nhóm nói chuyện phiếm, một bên

chậm rãi giải quyết đồ ăn.

Đều cùng một trang web viết tiểu

thuyết, nhưng lại không phải biên tập viên, chỉ là có ít quan hệ tốt với nhóm viết tiểu thuyết của mình, trên kia cơ bản là cái gì có thể nói

đều nói .

【 Băng: Nói cho mọi ngươì biết một tin tức.

Cặp lồng cơm: Tin tức gì?

Thiên thượng lam nguyệt : bạn muốn kết hôn?

Băng: …Còn đang do dự.

Băng: bạn làm sao mà biết?

Cặp lồng cơm: …Lần trước bạn không phải đã nói rồi sao, bạn nói bạn đi gặp mặt với một quân nhân.

Băng: Không phải là quân nhân, là sĩ quan! Cán bộ! Tham gia quân ngũ mới nhiều a, mình có tướng đảm đương đệ đệ sao?

Thiên thượng lam nguyệt: Phốc, đệ đệ cũng không sao, có thể TJ, có thể TX.

(TJ~Tai-jian: Thái giám, TX~Tiao-xi: Đùa giỡn) (*khụ*)

Băng: Biến!

Băng: Anh ấy cầu hôn mình, mình còn do dự.

Cặp lồng cơm: Trời ạ, hành động thật nhanh.

Thiên thượng lam nguyệt: Quả nhiên không hổ danh là quân nhân a, hành động thật là nhanh chóng.

Màu sắc rực rỡ: Anh ta đây là đang yêu đương hay là đánh giặc a?

Băng: Cho nên mình do dự a, con người