
ũng chưa ai
tin.”
Hắn nói với tôi “Thấy chưa, có một số việc càng bôi
càng đen, không bằng cứ để cho người ta nói.”
Cái gì mà càng bôi càng đen, bây giờ không bôi còn đen
hơn.
Tới lúc tôi muốn thuyết phục hắn, hắn lại khoát tay,
khoái trá đi ra ngoài đá bóng.
Vì thế, tôi lại nhịn không được, chạy theo, đá hắn một
cước nữa.
Mặt hắn tối sầm, lại đuổi theo tôi.
Không ngờ, chuyện xấu lại tiến lên thêm một nấc lớn
nữa.
Không còn ở giai đoạn mắt đi mày lại nữa, trực tiếp
thăng hoa lên liếc mắt đưa tình luôn.
Đây…đây là cái thế giới gì vậy, không tới mức giỡn mặt
con người ta như vậy đi.
Tôi rớt nước mắt.
Nhưng qua một đoạn thời gian, tôi phát hiện tôi không
phải là người duy nhất có chuyện xấu.
Một cặp anh em sinh đôi khác của lớp chúng tôi, đứa
anh đang theo đuổi Đại Song, đứa em thì thích Tiểu Song, nhưng Tiểu Song lại
đang mắt đi mày lại với bạn Mạnh Hiểu Đông lớp bên cạnh, Tiểu Phiền và tên con
trai ngồi cùng bàn Hoàng Nghiêm Dũng và bạn nữ Vương Giai Vĩ ngồi phía sau hình
như đang tiến hành tình yêu tay ba, rốt cuộc ai thích ai, đến lúc tốt nghiệp
tôi cũng không biết rõ, Lưu Lý Quân thì đang có mờ ám cùng với một bạn nam có
bộ dạng đặc biệt, còn có, còn có hơn một nửa tụi con trai lớp tôi đang theo
đuổi Từ Oánh, còn đi lớp khác điều tra xem có tình địch hay không.
Tính đi tính lại nửa ngày, cả lớp tôi đều tham gia
những chuyện nữ hát nam múa phụ họa (ui cha, xem cái kiểu dùng thành ngữ này
này) chỉ là tôi không phát hiện mà thôi.
Đột nhiên tôi cảm thấy viên mãn.
Tôi như vậy còn chưa là gì hết đi.
Nhưng mà tôi vẫn khó chịu tụi nó cứ gọi tôi là Phúc
Tấn.
Cứ cảm thấy có chút…có chút ngượng.
Tên con trai kia thấy tôi la hắn cũng không thèm sợ,
lại còn cười hì hì phải một câu Phúc Tấn, trái một câu Phúc Tấn, kêu tới mức
mặt tôi đỏ lên, tôi bỏ đi, rồi đột nhiên nói một câu, “Cẩu nô tài, đi chà
toilet cho ta.”
“A!?” người nào đó ủ rũ.
Tôi cười lạnh “Không phải kêu ta là Phúc Tấn sao, bây
giờ Phúc Tấn kêu ngươi đi chà toilet, có đi hay không.”
‘Cẩu nô tài’ cúi đầu, đi chà toilet thật.
Nhưng mà tôi còn chưa hết giận, hung ác nói với mấy
đứa khác “Nói, còn ai muốn đi chà toilet.”
Ai mà muốn, toilet trường tôi có tiếng cũ kĩ, mới chà
xơ thôi đã bị đau hông do lao lực quá mức.
Mọi người lập tức giả vờ nhiều việc, nhanh chóng đi
làm việc được phân phối.
Thấy mọi người đều đi rồi, cơn tức của tôi mới xẹp đi
một chút, vừa nghĩ tới Khang Duật, lại thăng cao lên, thở phì phì quyết định đi
tìm hắn tính sổ.
Trường chúng tôi có hai sân thể dục, sân lớn dùng để tập
thể dục buổi sáng, tổ chức các hoạt động thể thao, học giờ thể dục, một cái sân
thể dục nhỏ bị bỏ hoang, trước kia cũng có sử dụng, nhưng ban giám hiệu nói
muốn xây một dãy phòng học mới nên đem tất cả các dụng cụ dời đi hết, đến tận
bây giờ, đừng nói phòng học, ngay cả cái nền cũng nhìn không thấy, bởi vì bỏ
hoang đã lâu, cỏ dại mọc không ít, những chỗ trống đều để gạch ngói vụn, mặt
đất không bằng phẳng lắm.
Tôi thờ phì phì đi tới, nhìn xung quanh tìm Khang
Duật, thị lực của tôi mặc dù không tốt, cảm giác lại vô cùng nhạy cảm, hơn nữa
đối với kẻ thù lại giống như rada vậy, rất nhanh liền tìm thấy hắn nằm ngay một
gốc cây dương liễu.
Mùa đông, lá dương liễu đều rụng, chỉ còn lại những
nhánh cây khô cằn, dưới bóng những nhành cây đó, Khang Duật đang nằm phơi nắng.
Bộ dạng nhàn nhã này của hắn, lại làm cho cơn giận của
tôi không có chỗ trút, nếu tôi là chó, nhất định sẽ nhào tới, cắn hắn cắn hắn
cắn hắn…
Nhưng mà tôi lại không phải là chó, tôi chỉ có thể đi
tới.
Vừa đi tới bên cạnh hắn, tôi liền kêu “Khang Duật,
đứng dậy cho tôi!!”
Hắn lại không phản ứng, tôi nhíu mày, cúi đầu xem cho
rõ.
Tên xấu xa này lại đang ngủ.
Thật sự là cái này mà nhịn được, thì không có gì nhịn
được!!
Tôi ngồi xổm xuống, tính bóp mũi hắn, làm cho hắn tỉnh
lại, vừa định ra tay, nhưng nhìn hắn gần như vậy lại không đành lòng.
Tôi vẫn biết Khang Duật rất đẹp trai, kiểu đẹp trai
này không phải đẹp trai bình thường, khuôn mặt đẹp vì tuổi còn nhỏ nên chưa nảy
nở, nhưng đã có những nét ban đầu, ánh nắng rập rờn chiếu lên khuôn mặt hắn,
làm cho ngũ quan đều thật tinh xảo, giống điêu khắc vậy. Không biết có phải tại
ánh mặt trời hay không, da mặt của hắn trông còn tốt hơn của tôi, vừa bóng vừa
mềm.
Tôi không nhịn được định sờ một chút.
Đột nhiên Khang Duật tỉnh lại, mắt vừa hé ra liền nhìn
thấy tôi, tay của tôi không kịp thu lại, liền đứng sững giữa không khí.
Có lẽ là tại ánh mắt trời hơi chói, hắn híp mắt lại,
làm quen dần trong chốc lát, rồi mới mở ra, ánh mắt của hắn phản xạ ra tia
sáng, giống như màu cát vàng, vô cùng đẹp.
Đột nhiên tôi có cảm giác như bị câu hồn.
Đầu hơi choáng váng, tim đập hơi nhanh.
Tôi bắt đầu nghi ngờ có phải mình ở giữa mùa đông bị
cảm nắng hay không.
Khang Duật giống như vừa nhìn thấy rõ ràng là tôi, hơi
run sợ một chút, sau đó dừng ánh mắt giống như có chút suy nghĩ ở trên mặt tôi,
nhìn xong, hắn chuyển tầm mắt nhìn về cái tay đang đứng sững giứa không khí của
tôi, buồn cười