
, thậm chí đã bàn tới chuyện kết hôn, nhưng tới khi thấy
những người mẹ tôi xem xét toàn là người có hộ khẩu Thượng Hải, không phải thạc
sĩ thì cũng là nghiên cứu sinh.
Tôi thình lình mướt mồ hôi vì Khang Duật.
Vì không muốn đánh rắn động cỏ, tôi tiếp tục giấu
diếm, chờ tới khi Khang Duật về, chúng tôi mới bàn bạc được.
Nhưng mà đúng là sông có khúc, người có lúc, tới khi
Khang Duật có thể nghỉ dài hạn, bác Trầm lại đi khám bệnh phát hiện bệnh ung
thư gan giai đoạn cuối, tôi và Khang Duật không chỉ không có thời gian bàn luận
chuyện kết hôn, chỉ riêng chăm sóc cho bác ấy thôi đã loạn hết cả lên.
Bác Trầm không có con cái, người thân đều ở nước
ngoài, đương nhiên là Khang Duật chăm sóc bác ấy lúc bệnh.
Con người là vậy, lúc không biết gì, có thể sống rất
vui vẻ, một khi biết chính mình bị bệnh nan y, sẽ giống thực vật bị lọt vào sa
mạc, cho dù có nhiều sức sống cỡ nào, cũng sẽ nhanh chóng héo rũ.
Chỉ qua bốn tháng, còn chưa kịp qua năm mới, bác Trầm
liền buông tay nhân gian.
Tôi chưa từng thấy Khang Duật khóc, càng chưa từng
nghĩ tới, một người đàn ông có thể khóc như vậy, hắn đã coi bác Trầm như cha
mình, hắn thậm chí đã tính mua một căn hộ lớn hơn, đợi tới khi tôi và hắn kết
hôn sẽ đón bác Trầm về ở.
Tôi có thể hiểu được, tôi càng cảm động lây hắn, ông
bác như con nít này, sẽ là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong đời Khang Duật.
Bởi vì người làm chủ hôn cho chúng tôi từ sớm đã định
ra là bác ấy.
Lễ truy điệu được cử hành ở nhà tang lễ Long Hoa, chọn
sảnh nhỏ, không nhiều người lắm, nghi thức ngắn gọn, rất nhiều bạn bè của bác
Trầm tới, quan tài là do Khang Duật tự mình đóng đinh, cũng tự tay hắn đưa bác
Trầm tới lò thiêu, lại là tự hắn bốc tro, bỏ vào hũ.
Lúc bác Trầm hạ táng, trời vô cùng âm u, như là ông
trời đang khóc thút thít, Khang Duật mua một phần mộ ở nghĩa trang Thiên Mã Sơn
khu Tùng Giang, Thượng Hải, hắn biết bác Trầm thích chỗ cao, cho nên chọn vị
trí mộ ở trên núi.
Hắn tự mình bỏ hũ tro vào huyệt, đỏ mắt nhìn lỗ huyệt
bị bít lại, lúc lập mộ bia, thợ khắc bia hỏi “Ở trên khắc cái gì?”
Khang Duật nói “Cố phụ Trầm Bách Tùng! Con nuôi Khang Duật lập.”
Người thợ gật
đầu, bắt đầu khắc, Khang Duật vẫn đứng ở trước ngôi mộ không bia, không động
đậy gì.
Tôi phát hiện
nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể im lặng đứng cùng hắn, hắn rốt cuộc chịu đựng
không nổi nữa, quay lại ôm lấy tôi, gào khóc lớn.
Hắn khóc thật
lâu, giống như muốn chảy hết nước mắt của cả đời vậy.
Lòng tôi chua
xót cũng khóc cùng hắn.
Đợi tới khi
người thợ khắc xong rồi, quét sơn, Khang Duật cũng dần dần bình tĩnh, nhưng
thủy chung không buông tay.
“Tiên sinh, xem
một chút, nếu không có vấn đề gì liền lập bia!”
Khang Duật gật
đầu, tôi lại nói “Chú ơi, đợi chút, thêm mấy chữ nữa!”
Khang Duật kinh
ngạc nhìn tôi “Miểu Miểu?”
Tôi nói với
người thợ “Làm phiền chú ghi thêm mấy chữ – Con dâu nuôi Âu Dương Miểu Miểu!”
Khang Duật kích
động run lên “Miểu Miểu!”
Tôi nắm chặt tay
hắn “Tuy rằng bác ấy không làm chủ hôn cho tụi mình, nhưng lập bia cho bác ấy
là em và anh! Cũng giống nhau!!”
Khang Duật lại
ôm lấy tôi khóc, chính là lần này vì vui mà khóc.
Chuyện của bác
Trầm thu xếp xong rồi, kì nghỉ dài của Khang Duật cũng chấm dứt, lại bắt đầu
bận việc lu bù lên, vì chuyện bác Trầm, chúng tôi cũng không còn lòng dạ nào
bàn chuyện kết hôn nữa, tiếp theo lại là năm mới đến, có lẽ do cái chết của bác
Trầm, làm cho hắn càng nhớ mẹ hắn ở Phủ Thuận xa xôi hơn, vào dịp năm mới,
Khang Duật bay về Phủ Thuận.
Tôi đương nhiên
không cách nào đi được, tôi phải ở nhà mừng năm mới.
Nhoáng một cái
lại tới phút cuối cùng của năm 2004, tôi lại thêm một tuổi, đầu năm tôi và
Khang Duật gọi điện thoại cho nhau vài lần, nói phải qua Nguyên Tiêu mới về
được, tôi chỉ dặn hắn chú ý sức khỏe, không nói điều gì khác.
Ngày 14 tháng 2,
tôi đang buồn bực không biết tại sao Khang Duật không gọi điện thoại cho tôi,
cũng không đặt hoa tặng tôi như mấy năm trước, mẹ lại vào phòng, cầm một bộ
quần áo bắt đầu mặc vào người tôi.
“Mẹ, mẹ làm gì
vậy?” tôi bị quần áo che mặt, không nhìn thấy gì hết.
“Mặc đồ, đi xem
mắt với mẹ!!” mẹ kéo tay tôi ra khỏi ống tay áo.
“Xem mắt, xem
cái mắt gì a!” con gái mẹ đã là hoa thơm có chủ từ lâu, chỉ là mẹ không biết
thôi.
“Đừng nói không
muốn đi, mẹ nói cho mày, hôm nay mày không đi cũng phải đi, điều kiện của đối
phương rất tốt, mày không đi liền bỏ lỡ cơ hội, có biết không!!” mặc đồ xong,
mẹ cầm lược chải đầu cho tôi.
“Mẹ tìm Diễm
Diễm a!” tôi thật vô sỉ đẩy qua cho em tôi.
“Con nhỏ nhanh
chân đó, giống y hệt mày, vừa nghe nói phải đi xem mắt, mang dép vô liền bỏ
chạy!”
Tôi đổ mồ hôi
lạnh, tôi vẫn là chậm từng bước.
“Ui cha, mẹ, nhẹ
tay chút, kéo rớt da đầu con rồi!” tôi ôm đầu.
Mẹ quyết tâm cho
tôi đi xem mắt, rất sợ tôi sẽ chạy, khóa trái cửa lại, tiếp theo, lấy bộ đồ
trang điểm của bà ra, bắt đầu vẽ lung tung lên mặt tôi.
“Đừng nghĩ là
mình còn trẻ là không vội vàng yêu đương, mẹ cho tụi mày đi học sớm một năm,
không phải để hai đứa mày lãng phí, mà là