Ông Xã Ngốc Nghếch Rất Điên Cuồng

Ông Xã Ngốc Nghếch Rất Điên Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324372

Bình chọn: 10.00/10/437 lượt.

g ngờ thằng nhóc đó mạng lớn vậy, lại không có chết, nhưng đã dò hỏi được rằng đầu óc nó bị nhúng nước, đã thành thằng ngốc rồi." Một tên côn đồ nói.

"!@#$%$@, không ngờ khiến ông đây rỗi hơi một hồi. Thả nó đi, nếu đại ca biết, chúng ta sẽ thảm, dù sao cũng thành thằng ngốc rồi, vậy còn có thể làm gì. Mẹ nó, thằng ngốc lại có một cô vợ tốt như vậy, nếu tao được chơi đùa với nó, thì chắc chắn sẽ rất thích thú. Ánh mắt đại ca cũng không tệ, nhưng không thể ăn gì?" Bang chủ Mục Hung Hi thô lỗ nói. Thật sự là người thô thiển nói chuyện!

Cứ như vậy, nhóm người Lâm Đông đã về đến nhà bình an.

Ngày thứ hai, bọn họ đi tới bệnh viện kiểm tra cho Lâm Trí, kết quả kiểm tra đều bình thường, bác sĩ nói có lẽ là mất trí nhớ ngắn hạn, không có gì đáng lo, chỉ cần định kỳ đến kiểm tra là được, khiến cả nhà đều vui mừng.

Quan Vũ Hạm và Lâm Trí về đến nhà, sau đó gọi điện thoại cho Hàn Vinh Hi.

"Chúng ta gặp mặt đi! Tại quán bar Thanh Xuân." Trong lòng Quan Vũ Hạm cảm thấy nghi ngờ cho nên tự mình đi giải quyết.

"Được." Sau khi Hàn Vinh Hi cúp điện thoại, lại thấy có một dự cảm xấu.

Bởi vì Lâm Trí mất trí nhớ, Quan Vũ Hạm gọi điện thoại cũng không có tránh né cậu. Lâm Trí Tâm thầm nghĩ: gọi cho ai vậy, lại thần bí như thế? Cũng may đã biết địa điểm

"Lâm Trí: tôi đi ra ngoài một lát, cậu ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi." Quan Vũ Hạm dịu dàng nói.

"Em đi đâu vậy?" Lâm Trí làm bộ ngây thơ nói.

"Đi gặp một người bạn." Quan Vũ Hạm nói xong liền đi ngay. Lâm Trí vội vàng chuẩn bị đi theo. Mới vừa xuống lầu.

"Con trai, sao con không ở trên lầu nghỉ ngơi, xuống đây làm gì? Có phải đói bụng rồi không, mẹ sẽ đi nấu cơm cho con ăn." Mẹ Lâm lôi kéo cậu tới phòng khách. Nhìn mẹ hiền lành, cậu không thể cứ đi như vậy, vì vậy ngoan ngoãn ngồi lại một chỗ. Nhưng trong lòng cảm thấy tò mò không biết Vũ Hạm đi gặp ai, chờ một lát sẽ rời đi, cũng may đã biết ở đâu.

Lâm Trí ăn xong đồ ăn do mẹ làm, rồi dụ dỗ mẹ đi nghỉ ngơi, còn mình thì chạy ngay tới quán bar Thanh Xuân.

"Vũ Hạm, tôi ở đây." Hàn Vinh Hi gọi Vũ Hạm qua.

Quan Vũ Hạm ngồi xuống đối diện anh ta, gọi một ly nước đá.

"Vinh Hi? Tại sao vậy?" Quan Vũ Hạm trực tiếp tiến vào vấn đề, hỏi Hàn Vinh Hi không hiểu ra sao.

Quan Vũ Hạm cầm ly nước đá lên uống một hớp, dò xét cẩn thận ly nước trước mặt.

"Tôi cho là tình bạn của chúng ta cũng giống như ly nước đá, trong suốt nhìn thấy đáy." Quan Vũ Hạm không thể đành lòng vạch trần hoài nghi của mình, dù sao đã có giao tình nhiều năm như vậy, hơn nữa còn là bạn học cũ, cho nên muốn cho anh ta giữ chút mặt mũi.

"Vũ Hạm, rốt cuộc em muốn nói gì vậy? Tại sao tôi nghe không hiểu?" Hàn Vinh Hi vẫn còn vùng vẫy sống chết, chuyện ngày đó, có quan hệ trực tiếp tới anh ta, nếu như mọi chuyện thành công, ai cũng không nghĩ tới một chai nước, vì vậy anh ta mới sẽ mạo hiểm lớn như vậy, không ngờ nửa đường nhảy ra một tên trình giảo kim.

"Vinh Hi, chai nước mà anh cho tôi, sau khi tôi uống. . . . . . . . ." Quan Vũ Hạm nghĩ đến chuyện này thì thấy khó chịu, điều chỉnh cảm xúc một chút .

"Tại sao lại làm như vậy? Chẳng lẽ tôi đã làm ra chuyện gì có lỗi với anh sao?" Ánh mắt của Quan Vũ Hạm do dự, cô nhìn Hàn Vinh Hi, hi vọng tất cả đều là giả, mà chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Đúng, đúng là tôi đã làm." Hàn Vinh Hi nhìn thấy chân tướng đã bị vạch trần, cũng không có ngụy biện nữa, vì vậy liền thừa nhận.

Biết rõ tất cả đều là thật, nhưng nghe từ miệng anh ta nói ra thì thấy khổ sở.

Sắc mặt Hàn Vinh Hi rất khó coi, ban đầu đã nghĩ có thể có ngày hôm nay, vì giấy không gói được lửa.

"Nhưng? Tại sao anh lại làm như vậy?" Quan Vũ Hạm hỏi lại lần nữa. Bởi vì cô thật sự không thể nghĩ ra, đã nhiều năm như vậy, cảm thấy mình rất hiểu rõ anh ta mới đúng.

"Tại sao? Tại sao? Chẳng lẽ em không phải biết sao? Tôi đã chờ đợi em bao nhiều năm, không ngờ cuối cùng em lại lựa chọn cái thằng nhóc kia, thật không công bằng, cái này thật không công bằng!" Nét mặt Hàn Vinh Hi thật là đáng sợ, Quan Vũ Hạm chưa từng thấy Hàn Vinh Hi như vậy bao giờ, có lẽ cho tới bây giờ cô đều không hiểu anh ta. Cô sai lầm rồi, sai rất lớn.

"Nhưng -- tôi cho là -- chúng ta là bạn bè, bạn rất thân. Tôi cho là anh đã nghĩ thông suốt rồi chứ?" Quan Vũ Hạm không phải là không nghĩ tới chuyện này, nhưng biểu hiện của Hàn Vinh Hi khiến cho cô thấy yên tâm. Nhưng bây giờ mọi chuyện lại không như vậy-- thì trong lòng cảm thấy lo lắng.

"Bạn bè --" Hàn Vinh Hi lặp lại, ánh mắt tuyệt vọng. Quan Vũ Hạm không biết phải làm thế nào cho phải, rốt cuộc đây là lỗi của người nào? Con người -- thật sự là loài động vật phức tạp. Có lúc cảm thấy hâm mộ động vật có thể có được cuộc sống không buồn không lo.

"Vinh Hi -- thật xin lỗi, tôi không muốn tổn thương anh." Quan Vũ Hạm cẩn thận nói, sợ mình lại kích thích đến anh ta.

"Ha ha. . . . . . . . . . . . . . ." Hàn Vinh Hi cười lớn.

"Vinh Hi, anh không sao chứ? Tôi rất xin lỗi." Quan Vũ Hạm áy náy nói.

"Là tôi, là tôi, vẫn khăng khăng một mực, tôi biết rõ em chỉ coi tôi là bạn bè, nhưng tôi lại không dám đối mặt." Hàn Vinh Hi nói ra lời tron


80s toys - Atari. I still have