
a ngoài, hai người họ đã thu xếp xong cho cha mẹ Quan Vũ Hạm, chỉ chờ tổ chức đám tang.
“Tránh ra, tránh ra.” Xe cấp cứu dừng lại, y tá mở cửa xela hét, cha con Lâm đông tránh qua một bên, cho đến khi thấy Quan Vũ Hạm mang bình dưỡng khí thì đều sững sờ.
“Hạm Hạm…”Lâm Đông nhào tới.
“Tránh ra.” Y tá đẩy xe với tốc độ rất nhanh.
Lâm Trí chạy theo gọi, “Bà xã, bà xã….” Quan Vũ Hạmđược đưa vào phòng cấp cứu, Lâm Trí kéo tài xế hỏi, “Nói cho tôi biết vừa xảy ra chuyện gì?”
“Mới vừa rồi có người gọi điện nói có người nhảy sông tự vẫn.” Tài xế mặt không chút thay đổi nói, việc không liên quan đến mình thì vắt chân ngồi xem.
Sau khi được bác sĩ chuẩn trị, Quan Vũ Hạm được ra khỏi phòng cấp cứu.
“Bà xã, tại sao?” Lâm Trí đau lòng nhìn cô.
Quan Vũ Hạm không nói câu nào, trong lòng trống rỗng, lục phủ ngũ tạng cũng như bị lấy đi hết. Cô bắt đầu rơi lệ, nhưng không phát ra tiếng nào, sau này chỉ có thể tưởng niệm, cô đã không thể cầm đôi tay ấm áp kia của mẹ, nghĩ đến đây thì nước mắt muốn dừng cũng không dừng được, sau khi rơi xuống nước cảm thấy ba kéo tay mình, vì sao cô lại ở đây? Chẳng lẽ ba không muốn cô đi cùng?
“Bà xã, anh chỉ muốn cho em biết, em còn có anh, còn có anh yêu em... Em nhất định phải tin anh, chuyện như thế này không được xảy ra nữa, mạng của em không chỉ là của em, bắt đầu từ hôm nay cái mạng này là của Lâm Trí anh, chừng nào anh còn sống, anh sẽ không để em chết.” Lâm Trí đau khổ nói ra những lời trong lòng mình. Cho dù tổn thương cô, nhưng cậu vẫn muốn nói, cô là của cậu, hắn không thể không có cô.
Quan Vũ Hạm không nói lời nào, thân thể cuộn tròn, lặng lẽ rơi lệ.
Ba ngày sau, cha mẹ Quan Vũ Hạm được chôn cất ở nơi tốt nhất, đều là do Lâm Đông an bài, hai vợ chồng chôn cùng nhau. Không cần sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cần chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, vì sao lại có câu này, Quan Vũ Hạm thật hận, thật là ác độc.
Trước bia mộ.
Quan Vũ Hạm mặc quần áo màu đen, đeo kính râm đứng trước mộ, môi mím chặt, một thân màu đen làm nổi bật làn da tái nhợt của cô. Lòng của cô đau như bị dao cứa, nước mắt không ngừng rơi, thì ra khoảng cách xa nhất trên đời là sống và chết, chớp mắt cha mẹ đã trở thành người không cùng thế giới với mình. Loại đau khổ tê tâm liệt phế này làm cho cô khóc không ra tiếng.
Những chuyện kia, những người đó, không ngừng rời xa, không ngừng bị quên lãng, trong một không gian mênh mông vô hạn, vừa tốt đẹp, vừa lạnh lẽo, vừa thê lương, ưu thương nối tiếp, người người không cùng một phương thức mà cáo biệt.
Trong mắt Lâm Trí đau lòng, đã ba ngày nay Quan Vũ Hạm không nói một câu nào, khuôn mặt xinh đẹp vì đau lòng mà trở nên thê lương. Bây giờ cô cần nhất chính là thời gian, cậu muốn dùng thời gian yêu cô, thương cô, cưng chiều cô. Hiện tại cậu không thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi, kiên nhẫn chờ đợi, chờ bà xã thoát ra khỏi đau khổ, cậu sẽ nghênh đón cô trở về.
Ba tháng sau.
“Bà xã.” Lâm Trí vừa tan làm, ba chân bốn cẳng chạy lên lầu.
Quan Vũ Hạm từ ban công chạy ra, trong tay còn đang cầm bình tưới nước, “Về rồi à.”
“Nhắm mắt lại.”
Quan Vũ Hạm ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Lâm Trí từ phía sau lấy ra một bó hoa, đưa đến trước mặt Quan Vũ Hạm.
“Mở mắt ra đi.”
Thật ra Lâm Trí vừa vào cửa, Quan Vũ Hạm đã ngửi thấy mùi hoa thơm, thấy Lâm Trí vẻ mặt vui mừng, không đành lòng làm cậu mất hứng, nên giả bộ rất vui.
Lâm Trí nói được là làm được. Kể từ khi cha mẹ Quan Vũ Hạm qua đời, cậu càng yêu thương Quan Vũ Hạm gấp bội. Quan Vũ Hạm cũng hiểu, từ từ tiếp nhận thực tế, dù sao người chết không thể sống lại, cha mẹ ở trên thiên đường chắc cũng hi vọng cô hạnh phúc.
Quan Vũ Hạm cũng đã thông suốt, Lâm Trí cũng yên tâm, cả nhà đều yêu thương người đã mất đi song thân là cô.
Cuộc sống cũng trở lại như cũ.
Lâm Trí quyết tâm nói yêu với bà xã, họ chưa yêu mà kết hôn, cảm thấy ủy khuất cho cô, cho nên cậu muốn một lần nữa theo đuổi bà xã của mình.
Yêu chiều đối đãi của Lâm Trí đều ở trong lòng Quan Vũ Hạm, nghĩ lại liền cảm động, không nhịn được nước mắt rơi xuống.
Lâm Trí nhìn vợ yêu rơi lệ, ngay lập tức luống cuống, “Bà xã sao vậy?”
“Người ta cảm động không được sao?” Quan Vũ Hạm dí dỏm nói, Lâm Trí bỗng bị nước mắt làm cho hết hồn, bà xã nói một câu, hắn liền bình tĩnh trở lại.
Thật ra Quan Vũ Hạm vẫn cố gắng kiên cường, cô không muốn làm cho người thân duy nhất bên cạnh khổ sở. Hơn một tháng, cô vẫn vì cha mẹ giữ đạo hiếu, ngay cả Lâm Trí cũng cùng cô giữ đạo hiếu. Kể từ khi cha mẹ qua đời, Lâm Trí chưa bao giờ đòi hỏi quá đáng Hạm Hạm, hắn không đành lòng, nhìn bà xã mắt đẫm lệ làm hắn đau lòng.
Nhưng hôm nay cô lại cười, ba tháng nay, đây là lần đầu tiên cười. Mặc dù rất miễn cưỡng nhưng cô đã hiểu ra, người sống thì phải sống cho tốt, cuộc sống có nhiều điều không như ý, không thể tự giận mình, phải kiên cường đối mặt với tất cả, vì người thân.
Lâm Trí cứ nhìn chằm chằm Quan Vũ Hạm như vậy, khuôn mặt cô đã bớt ưu thương, đôi mắt đã tràn ngập ánh sáng, bởi vì vừa rồi cảm động, trên mặt còn một giọt nước mắt, như lê hoa đái vũ, đôi môi đỏ mọng hồ