
ang Duy Y vỗ vỗ nhẹ, Trang Duy Y là một người phụ nữ hiểu chuyện, lại hiền hòa, được bà nội Hoắc an ủi như vậy, cả
đời bà xem ra thế là mãn nguyện rồi.
“Được được, không nói, con
nhất định sẽ bình yên trở ra” Trang Duy Y nhìn những người thân trước
mắt, đã lâu không cảm nhận được sự ấm áp của người thân như vậy, cảm
thấy bà nội Hoắc như mẹ của mình, bà rất thích. Không muốn để cho mọi
người lo lắng, bà chỉ biết để mọi chuyện ở trong lòng, có phúc hay gặp
họa thì hôm nay cũng phải làm phẫu thuật.
“Con đánh gián không
chết! Mẹ là Đường Tăng bệnh không chết” Cố Chiêu Ninh vẻ mặt nghiêm túc
nói ra câu đó, khiến Lôi Ảnh đứng bên cạnh không nhịn được bật cười, bà
nội Hoắc và Trang Duy Y cũng theo đó cười ầm lên.
“Con nhỏ này…
Lúc nào mới có thể lớn đây” Trang Duy Y không còn hơi sức cười, bà thực
sự hết cách, cách liên tưởng này quả thật là… không nói nổi.
Cố Chiêu Ninh thấy mọi người đều cười, cô cũng cười theo…
Ngoài cửa, Hoắc Thương Châu nhìn qua kính cửa sổ, thấy mọi người bên trong
nói cười rôm rả lông mày nhíu lại: Hoắc Thương Châu! Ngươi sao vậy?
Không phải đã nói, trừ Thiên Mộng Tuyết, ngươi sẽ không động lòng với
bất kỳ người phụ nữ nào nữa, chẳng lẽ nhanh như vậy đã nuốt lời rồi sao? Hoắc Thương Châu tựa vào tường, ngước đầu, nhắm hai mắt lại.
Thiên Mộng Tuyết, là người phụ nữ anh yêu nhất, kể từ khi nàng ra đi, anh
dường như thay đổi hẳn, đem lòng mình đóng băng lại, cũng qua lại với
nhiều phụ nữ, chẳng qua chỉ là công cụ phát tiết, xuống khỏi giường coi
như hết liên lạc.
Nhưng Cố Chiêu Ninh này lại làm rối loạn cuộc sống của anh, anh có cảm giác lòng mình lại trở nên ấm áp…
Hoắc Thương Châu đợi ngoài cửa cũng không biết bao lâu thì thấy một nhóm người mặc blouse trắng đi tới.
“Chủ tịch Hoắc”
“Viện trưởng Lữ”
Người đàn ông trung niên dẫn đầu thấy Hoắc Thương Châu nhất thời kinh ngạc, lúc đầu là Hoắc lão phu nhân gọi điện tới muốn nhờ chăm sóc tới một bệnh nhân nhiều hơn, không ngờ Chủ tịch Hoắc Thị luôn không thể che mặt hôm qua gọi điện, hơn nữa hôm nay còn đặc biệt đến đây, có thể thấy bệnh nhân này quan trọng như thế nào. Viện trưởng ngoài vinh hạnh còn cảm thấy áp lực lớn lao, đầu thậm chí đổ mồ hôi.
“Làm phiền ông” Hoắc Thương Châu vỗ vỗ vai viện trưởng Lữ, nói ý vị sâu xa.
“Chủ tịch Hoắc nói gì vậy, đây là trách nhiệm của chúng tôi” Viện trưởng Lữ nhìn bàn tay trên bả vai, cả người bỗng cứng ngắc. Tin đồn chủ tịch Hoắc Thị là kẻ máu lạnh, chưa bao giờ nói hơn 1 câu với ai, lại khách khí với mình như vậy, còn dùng kính ngữ, việc này khiến Lữ viện trưởng đảm đương không nổi, liên tục gật đầu”
“Được, vậy thì phiền rồi, vào đi thôi” Hôm nay người mổ chính là viện trưởng, Lữ viện trưởng trước đây là chuyên gia về thận, lần này ông mổ chính cũng là ý của Hoắc Thương Châu, hôm qua anh vì chuyện của mẹ Cố Chiêu Ninh mà mở miệng nhờ vả, đây là chuyện trước nay chưa hề có. Mặc dù không phải cầu xin, nhưng cũng là lần đầu.
Viện trưởng cười, gật đầu một cái, mang theo mấy vị chuyên gia sau lưng đi vào phòng bệnh…
“Cố phu nhân, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đến phòng phẫu thuật” Viện trưởng cực kỳ khách khí, nói với người trên giường bệnh, sau đó mới phát hiện Hoắc lão phu nhân cũng tới, liền vội vàng tiến lên chào hỏi “Hoắc lão phu nhân”. Hôm nay ông vô cùng khẩn trương, các gì cũng không dám đắc tội.
“Lữ viện trưởng, làm phiền ông rồi” Bà nội Hoắc đứng lên khách khí với viện trưởng”
“Bà nói quá rồi” viện trưởng có chút đảm đương không nổi, người của Hoắc gia hôm nay ai nấy đều khách sáo, khiến ông ngại chết”
Cố Chiêu Ninh và Lôi Ảnh đứng ở một bên, mấy y tá đi tới bên giường, đặt Trang Duy Y nằm xuống gối, đẩy giường ra ngoài.
Cả đoàn người theo sau đi ra, Hoắc Thương Châu đang đứng ngoài tựa vào tường, thấy mọi người ra liền đứng thẳng lên, mặc dù lúc này vẫn không thể nói ra mình là Hoắc Thương Châu, nhưng đối với người mẹ vợ này anh cũng vô cùng coi trọng.
Đi theo sau Lôi Ảnh và Cố Chiêu Ninh, Hoắc Thương Châu mím môi không nói gì, mình như thể một người tang hình bị Cố Chiêu Ninh bỏ rơi, mà từ đằng sau anh có thể thấy Cố Chiêu Ninh và Lôi Ảnh trông rất xứng đôi, loại cảm giác này hành hạ anh gần như phát điên.
Rất nhanh, Trang Duy Y được đẩy vào phòng phẫu thuật, vì Cố Chiêu Ninh rất lo lắng, viện trưởng lại phải giải thích lại: Cuộc phẫu thuật này phải mất 24 giờ, quá trình giải phẫu không quá nguy hiểm, quan trọng là sau khi cấy ghép, cơ thể có bài trừ thận mới hay không thôi.
Nghe lời viện trưởng, lòng Cố Chiêu Ninh dịu xuống một nửa, ít nhất mẹ cô sẽ an toàn ra, như thế cũng đủ rồi.
“Bà nội, bà về trước đi, con ở đây chờ” Khi cửa phòng phẫu thuật khép lại, Cố Chiêu Ninh kéo tay bà nội Hoắc, bà nội đã lớn tuổi rồi, hơn nữa cách đây không lâu còn bệnh nặng, cô rất lo cho cơ thể bà nội, không muốn lúc này bà cũng ngã xuống.
“Được rồi, con nhỏ này, để Hoắc Thương Châu ở lại đây với con đi” bà nội Hoắc biết Cố Chiêu Ninh lo lắng cho mình, bà gật đầu một cái, mỉm cười với cô. Liếc sang Hoắc Thương Châu đứng bên cạnh, lúc này bà còn không quên cho hai đứa cơ hội