
hôm đó đã xảy ra những chuyện gì, đối với Hứa Cần Dương, cô chỉ ý thức được đúng một điều là anh ta đã cứu mình. Tuy lần sau nghe được câu chuyện của anh ta và Hoắc Thương Châu, nhưng cũng chỉ dừng ở chỗ anh ta có hứng thú với mình. Vậy hôm nay anh ta gọi tới có chuyện gì.
“Hứa tiên sinh, có chuyện gì không?” Cố Chiêu Ninh hỏi một câu không quá thân thiện, trực giác mach bảo cô Hứa Cần Dương chắc chắn có mục đích gì.
“Không có gì, tôi chỉ muốn nhờ Cố tiểu thư giúp cho một việc thôi” Trong điện thoại cất lên tiếng cười nhạt nhẽo, khiến Cố Chiêu Ninh càng thêm nghi ngờ, muốn cô giúp một tay, giúp cái gì mới được.
“Sợ rằng... không được, tôi chỉ là một người phụ nữ không có địa vị gì, e là không giúp được cho Giám đốc Hứa”
“Chuyện này, Cố tiểu thư có thể giúp được”
Nghe câu nói của Hứa Cần Dương, Cố Chiêu Ninh hơi ngạc nhiên, sau vài giây sửng sốt cô thản nhiên nói “Anh nói đi, nếu có thể coi như tôi trả nợ ân tình cho anh”
Hứa Cần Dương ngồi vắt chân trong phòng làm việc, ngón tay gõ trên bàn, nụ cười rất nham hiểm “Ha ha, tôi biết Cố tiểu thư là người trọng tình, thật ra cô không cần phải dè chừng như vậy, tôi sẽ không yêu cầu gì quá đáng, chỉ muốn mời cô tối nay đi cùng tôi đến một buổi đấu giá.”
Buổi đầu giá? Tại sao lại muốn cô đi! Có phải hắn muốn làm gì với Hoắc Thương Châu hay không? Hắn rõ ràng biết mình là vợ Hoắc Thương Châu “Ngại quá, tối nay tôi đi cùng chồng rồi”, suy nghĩ một hồi, Cố Chiêu Ninh vẫn tìm lý do cự tuyệt.
“Ồ? Nhưng sao tôi nghe nói Hoắc Thương Châu mang theo bạn gái vốn là người yêu cũ nhỉ?” Hứa Cần Dương nghe thấy lời nói láo của Cố Chiêu Ninh, không nhịn được cười, cô gái này quá đơn thuần, anh cũng không chắc phải gọi điện cho cô thế nào? Thật ra Hứa Cần Dương vẫn cho tai mắt bám sát Hoắc Thương Châu, chuyện anh tối nay sẽ đến buổi đấu giá cùng Thiên Mộng Tuyết được xác định nên mới gọi điện cho Cố Chiêu Ninh.
Thật anh, anh làm như vậy cũng chẳng phải muốn gây bất lợi gì to lớn cho Hoắc Thương Châu, mà chỉ muốn nhân cơ hội này đẩy quan hệ của anh ta và Cố Chiêu Ninh càng trở nên gượng gạo. Chính anh cũng không biết vì sao đối với một Cố Chiêu Ninh không thể bình thường hơn lại gây hứng thú đến thế, anh muốn có cô, hơn nữa còn mong muốn mãnh liệt. Bất kể vì mối thù với Hoắc Thương Châu hay là từ tấm lòng mình, anh chỉ muốn tìm cách chiếm được cô, tối nay chính là cơ hội tuyệt vời.
“…”
Trong điện thoại, Cố Chiêu Ninh im lặng, người yêu cũ của Hoắc Thương Châu… Mặc dù biết anh ta bên ngoài chắc chắn có phụ nữ, nhưng hôm nay nghe chính miệng Hứa Cần Dương nói, lòng cô vẫn đau nhói.
“Dù thế thì tôi cũng không đi, tôi sẽ không ngu đến mức xuất hiện trước mặt người yêu cũ của chồng” Cố Chiêu Ninh tự cười nhạo mình, nhạt nhẽo trả lời Hứa Cần Dương.
“Không không, giới truyền thông không biết sự tồn tại của cô, hôm nay cũng là cơ hội tốt để cô bộc lộ bản thân, tôi biết cô cũng không phải là tự nguyện cưới chủ tịch Hoắc, nếu anh ta quang minh chính đại mang theo người phụ nữ khác, sao cô lại ngồi chờ chết, chẳng lẽ… cô sợ sao?”
Cô sợ ư? Lần trước bắt được Tiểu Tam còn hung hăng dạy dỗ cô ta, hôm nay Hoắc Thương Châu lại dắt theo Tiểu Tam nữa, rốt cuộc cô nên làm gì, nhất thời cô cũng cảm thấy mơ hồ.
Đến lúc này cô cũng không biết, người phụ nữ Hoắc Thương Châu đưa đi cùng tối nay có phải là Tiểu Tam mà cô đã bắt được hôm trước hay không…
“Thế nào? Vừa có thể trả lại ân tình cho tôi, vừa chà xát nhuệ khí của bọn họ, Cố tiểu thư không từ chối chứ?” Thấy Cố Chiêu Ninh rất lâu im lặng, Hứa Cần Dương có thể thấy là cô đã dao động, mới thừa thắng xông lên, tiếp tục cổ động.
“Được!” Cố Chiêu Ninh cảm thấy đã đến lúc kết thúc, cô không muốn tiếp tục từ từ thất vọng, có lẽ mượn Hứa Cần Dương khiến cho Hoắc Thương Châu ghét mình, quan hệ của hai người cũng có thể hoàn toàn kết thúc. Sau một hồi do dự cô đồng ý.
“Tốt lắm, Cố tiểu thư không cần chuẩn bị gì, 10p nữa chờ tôi ở cửa”. Hứa Cần Dương đã sớm chuẩn bị kỹ càng, cúp điện thoại, anh lập tức đứng dậy rời phòng làm việc. Suốt đường đi, anh cười, nụ cười không phải thâm hiểm xảo trá mà là nụ cười của một người đàn ông dịu dàng.
Cố Chiêu Ninh nhìn thấy xe của Hứa Cần Dương dưới cổng liền đi theo anh tới một trung tâm thiết kế, nhà thiết kế để cô chọn lễ phục, phối giầy và trang sức phù hợp, thợ cũng bắt đầu trang điểm cho cô.
Lúc Cố Chiêu Ninh ra khỏi phòng hóa trang, thấy ánh mắt ca ngợi của Hứa Cần Dương, cô gượng cười với anh.
“Không tệ, thật khiến cho khung cảnh trước mắt sáng lên”, Hứa Cần Dương tự nhiên ngắm nhìn Cố Chiêu Ninh, chiếc váy ôm màu trắng chân trâu càng khiến thân hình săn chắc của cô thêm hấp dẫn, phần tóc mái dày được vấn lên đỉnh đầu lộ ra vầng trán hoàn mỹ, đuôi tóc cũng làm xoăn nhẹ thả sau gáy, khuôn mặt trái xoan có má lúm đồng tiền đang cười tủm tỉm. Đôi lông mày lá liễu trên khuôn mặt trắng hồng, hai con mắt long lanh đen láy, dưới chiếc mũi dọc dừa là đôi môi đỏ mọng như trái anh đào khiến Hứa Cần Dương thất thần.
“Đi thôi” Cố Chiêu Ninh bị ánh mắt săm soi của anh ta làm mất tự nhiên, lúng túng đứn