Duck hunt
Ông Xã Thật COOL

Ông Xã Thật COOL

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327543

Bình chọn: 7.5.00/10/754 lượt.

thời gian nữa, cuối cùng Hùng Đậu Đậu cắn răng cắn lợi tim đập thình thịch nói với bác lái xe, “Bác tài ơi bác có thể lái nhanh như bay không cháu cần đến đúng giờ.”

Bác tài có vẻ rất hiểu chuyện nhìn Đậu Đậu cười, “chạy ở đường vành đai được không, đường trong thành phố tắc xe rồi.”

Hùng Đậu Đậu nhìn đồng hồ tính tiền đang nhảy tằng tằng cắn răng, “được”.

Bác tài xế như mở cờ trong bụng nhấn ga cho xe chạy như bay, Hùng Đậu Đậu nắm chắc dây an toàn sợ đến trắng bệch mặt, có cảm giác kinh khủng như ngồi xe lao qua núi, tuy bác tài xế lái xe nhanh như phi thuyền nhưng đến sân bay vẫn muộn hơn hơn chục phút so với quy định của Lý Minh Triết.

Hùng Đậu Đậu mở túi lấy tất cả tiền mặt đưa cho bác lái xe rồi nhảy vội ra khỏi xe, khi thở hổn hà hổn hển chạy vào trong sảnh thì nhìn thấy ngay Lý Minh Triết đang không ngừng xem đồng hồ mặt mũi đen xì như đít nồi cháy vậy.

Người đó áo mũ chỉnh tề, từ đầu đến chân đều là một màu đen, trên tay vắt một chiếc áo vest màu xám bạc, nhìn cả người từ trên xuống dưới chỉ thấy có mỗi một cặp công văn to bằng bàn tay, đến quần áo để thay cũng không có, không biết tự mang còn đợi người khác phải mang đến cho.

Lý Minh Triết vừa nhìn thấy Hùng Đậu Đậu thì ánh mắt sâu thẳm lập tức trợn tròn lên, bức xạ phát ra như có thể giết chết người ta.

Hùng Đậu Đậu lo lắng căng thẳng đi về phía đó, nhét hết đồ đạc vào tay anh ta, ngổi xổm xuống đất thở phò phò.

“Sao cô lại ăn mặc như thế này?!” Lý Minh Triết nghiến răng nói với Hùng Đậu Đậu, các thớ thịt trên mặt giật giật hình như là đang rất tức giận, vô cùng tức giận. Bình thường nhìn con người này rất điềm tĩnh tại sao đột nhiên mất bình tĩnh như thế này nhỉ?

Hùng Đậu Đậu ngẩng đầu lên nhìn bộ mặt tức giận đến mức sắp phì cả khói ra của Lý Minh Triết, rồi lại cúi đầu nhìn bộ trang phục như con thỏ trên người mình, còn cả đôi dép hình hai con thỏ trắng to lù lù dưới chân, hai cái tai thỏ đáng yêu dưới đôi dép cũng vẫy vẫy theo mỗi bước đi, đáng yêu chết đi được.

Bởi vì bộ trang phục con thỏ này tương đối dài có thể coi như váy, Hùng Đậu Đậu cũng chẳng mặc quần, đôi chân hở ra lấp ló, hơn thế nữa bình thường ở nhà cũng mặc như vậy mà.

“Sao… sao vậy?”

Chẳng lẽ… đi đưa giấy tờ cũng phải ăn mặc chỉnh tề?

Lý Minh Triết trừng mắt nhìn Đậu Đậu với dáng vẻ ngốc nghếch đang thở phì phì như bò, vẻ mặt anh tuấn đẹp trai cuối cùng không chỉ trông như núi băng mà còn có biểu hiện khác nữa, đó là núi băng đang nở, đem toàn bộ những tình cảm bên trong bộc phát ra ngoài, lại còn gắng sức kìm chế, nỗ lực duy trì bộ mặt lạnh như núi băng, bặm miệng cắn răng lại hét, “Cô đi đàm phán mà ăn mặc thế này.!”

Đầu Hùng Đậu Đậu nhất thời bị đóng băng, hỏi lại, “…Chẳng phải anh đi đàm phán cùng trợ lý Lưu sao?’

Lý Minh Triết mặt tái xanh hơn, sắp sửa có sấm sét, không kịp bịt tai, mới quen cô gái này trong một khoảng thời gian ngắn mà Lý Minh Triết cảm thấy bao nhiêu gân mặt của mình sắp nổi lên hết cả rồi, một người bình thường bình tĩnh và lí trí đến thế mà cũng bị đánh cho thảm bại, cô ta luôn làm những việc ngốc nghếch khiến người ta chỉ muốn bóp chết cô ta.

“Tối hôm qua tôi đã gọi điện thoại cho cô thông báo con của trợ lí Lưu sốt cao nên cô phải đi thay, cô là tai bị điếc hay là não hỏng rồi hả!” Lý Minh Triết tức giận phun ra một tràng lửa giận vào Hùng Đậu Đậu đang sợ run bần bật như dây đàn.

Hùng Đậu Đậu tóm tóc nghĩ rất lâu mới lờ mờ nhớ ra, hình như đêm qua có điện thoại gọi đến, nhưng lúc đó Đậu Đậu còn đang mơ mơ màng màng ngủ căn bản là chẳng nghe thấy đầu bên kia nói gì và cũng chẳng biết được rằng đó là điện thoại của ai, ậm ừ vài tiếng rồi tắt máy.

Trùng hợp thay đó chính là điện thoại của xếp bắt cô đi công tác thay trợ lí Lưu… Thôi chết rồi.

Hùng Đậu Đậu lo lắng căng thẳng đứng dậy không dám ngẩng đầu lên, sợ là ngẩng đầu lên cái sẽ nhìn thấy ngay ánh mặt rực lửa giết người của Lý Minh Triết, cúi đầu đứng ở một bên như một học sinh phạm lỗi, tay căng thẳng lo lắng túm chặt lấy con thỏ trước ngực, dịu dàng nói, “việc này, tôi… tôi ngủ quên mất…”

Quên mất, việc quan trọng thế này mà cũng có thể quên được, từ trước đến nay chưa bao giờ gặp phải một thư kí ngốc như cô, càng chưa từng gặp một người con gái nào chỉ mặc mỗi cái áo chùm quá đùi mà lại chạy đến chỗ đông người như cô, mặt Lý Minh Triết tái xanh, quay người đi mặc kệ Đậu Đậu, ý là cô hãy tự đi mà xem phải làm thế nào.

Nhưng việc này có thể làm thế nào chứ, máy bay còn chưa đến 20 phút nữa đã bay rồi, bây giờ đã đến giờ vào cửa rồi, Hùng Đậu Đậu chỉ còn biết rút điện thoại ra gọi điện cầu cứu Điền Tĩnh, cẩn thận lo lắng đánh thức Điền Tĩnh người hiếm khi có thể đánh thức dậy được “Chị Điền à, chị có thể giúp em việc này không?”

Điền Tĩnh vẫn đang trong trạng thái ngủ ngon, miệng mơ mơ màng màng hỏi “chuyện gì nói mau!”

Hùng Đậu Đậu cắn cắn răng, “Cậu có thể mang giúp mình mấy bộ đồ đàng hoàng và giầy đến sân bay không?” lại cắn răn bổ sung thêm một điểm quan trọng “trong vòng 20 phút”.

Đầu dây bên kia rất lâu không thấy động tĩnh gì.

Hùng Đậu Đậu ép chặt tim chờ đợi, ba p