
ẳn nhưng
vẫn một mực đòi ra viện.
Hai người nói qua nói lại trong điện thoại một hồi quan tâm nhau,
nhưng thật ra lại cực kỳ khách sáo lịch sự, Nhan Cảnh Thần trong phòng
khách nghe được, cảm thấy có chút khác lạ, điều này quả thực là tình ý
kéo dài không dứt mà, anh cũng đứng ngồi không yên, rót một chén nước
nóng vào phòng, mỉm cười nói: "Tới giờ em phải uống thuốc rồi."
Diệp Cô Dung chau mặt: "Vừa uống rồi mà."
Nhan cảnh Thần cũng giả vờ chau mặt: "Thật sao? Vậy thì uống nước đi. Giọng nói của em rất khàn, uống nhiều nước, ít nói đi..."
Diệp Cô Dung nhìn thấu tâm tư anh, trừng mắt lên. Nhiếp Dịch Phàm ở
đầu dây bên kia nghe được, trầm lặng một chút mới hỏi: 'Hai người ở
chung à?"
Hai má Diệp Cô Dung nóng bừng lên, cứng rắn trả lời: 'Vâng."
Nhiếp Dịch Phàm liền không nói gì nữa.
Diệp Cô Dung khách sáo nói vài câu rồi cúp điện thoại. Nhan Cảnh Thần đã quấn lấy cô, đôi mắt đen như nước nhìn cô: 'Nói chuyện gì mà lâu
vậy?"
"Tránh xa em ra một chút, cẩn thận lây bệnh."
"Không sợ." Anh cúi xuống hôn ngón tay cô.
"Em nói thật, này, điện thoại của anh reo kìa.."
"Mặc kệ nó." Anh ậm ờ trả lời, lại hôn lên cánh tay.
Diệp Cô Dung thực sự sợ Nhan Cảnh Thần rồi, hai người cùng bị nhịn
quá lâu, ngày hôm qua cô đã mệt đến chết, nhưng anh lại khí lực dồi dào
không chút thỏa mãn, cái này có thể giải thích thể lực của nam và nữ rất khác nhau, quả thực là như không hề có hạn chế, duệ khí kinh người, cô
nghĩ mà mặt đỏ tới tận mang tai, vội vã ngăn anh lại: 'Nhanh đi làm đi."
Nhan cảnh Thần biết cô không khỏe, lưu luyến hôn môi cô một lúc mới đứng lên, buồn bã ỉu xìu đi làm việc.
Diệp Cô Dung ngủ một lúc thì bị điện thoại làm tỉnh giấc, là La Tố
Tố. Thì ra hai ngày không thấy cô trên MSN, gọi điện tới hỏi xem đã xảy
ra chuyện gì, biết cô bị cảm, liền nói buổi tối tới thăm cô, cô mơ màng
đồng ý.
Tận đến hơn sáu giờ tối, Nhan Cảnh Thần cầm đồ ăn tối đong đưa trước
cô, cô rửa mặt xong mới nhớ hẹn với La Tố Tố. Sau đó, cô nghĩ tới chuyện mình và Nhan Cảnh Thần ở chung vẫn còn chưa nói cho cô ấy biết, liền vô cùng khổ não.
Dựa theo tính tình của La Tố Tố, nhất định sẽ chửi rủa cô thậm tệ.
La Tố Tố từng hỏi cô về quan hệ với Nhan Cảnh Thần, lại bị cô gạt đi. Lúc đó quả thực giữa họ chỉ là bạn bè bình thường, về sau mối quan hệ
lại đột nhiên phát triển mạnh, nguyên nhân cô giấu diếm không nói rất
đơn giản, bởi vì cô chưa sẵn sàng để bước vào một tình cảm mới với Nhan
Cảnh Thần, sâu xa hơn, là cô thấy anh quá tự tin, còn cô lại không có
lòng tin.
Nhan Cảnh Thần thấy cô đứng trước gương đờ ra, liền đi tới từ phía
sau ôm lấy cô, tựa đầu vào ghé hôn cô một cái, trêu chọc nói: ' Rất xinh rồi."
Diệp Cô Dung cố cười, nói: "Em hẹn với La Tố Tố ăn cơm tối."
Nhan Cảnh Thần nháy nháy mắt, giễu cợt nói: 'Em ngại gì, chỉ là mời khách thôi mà, việc gì phải mặt mày ủ dột thế chứ?"
Diệp Cô Dung chau mặt: "Anh khẳng định không cần lảng tránh chứ?"
Nhan Cảnh Thần ngẩn ra: ' Tại sao lại phải tránh?"
"Anh là sếp của cô ấy, dường như không hay cho lắm."
"Hết giờ làm thì không tồn tại cái gì mà ông chủ với nhân viên nữa, cô ấy không đến mức câu nệ như thế chứ?"
"Cô ấy rất hay câu nệ như thế."
Nhan Cảnh Thần không nói gì, trầm lặng một chút mới nói: "Vậy ý của em là, để anh ăn cơm một mình."
Diệp Cô Dung tự thấy lý do này cũng quá nực cười, cô do dự, thấy vẻ
mặt anh như vậy thì không nỡ, liền cầm tay anh cười nói: "Vậy cứ để cho
cô ấy câu nệ đi."
Lúc này Nhan Cảnh Thần mới tươi lên, nhưng vẫn có chút gượng gạo, nhạt như mây khói.
Diệp Cô Dung thật quá ngại ngùng, cũng may điện thoại di động reo lên giải cứu cô kịp thời. La Tố Tố và bạn trai cùng tới, trêu ghẹo cô bị
bệnh có rời khỏi giường được không. Cô vội nói sẽ xuống lầu đón.
La Tố Tố khi thấy Nhan cảnh Thần thì quả thật hoảng hốt, cô là người
xưa nay nói năng lưu loát vậy mà lúc này mãi mới nặn ra được một câu:
'Chào tổng giám đốc."
Nhan Cảnh Thần bởi vì bị Diệp Cô Dung làm cho không vui, nên chỉ ngồi trong xe mỉm cười gật đầu, không nói gì.
La Tố Tố thấy tổng giám đốc đại nhân ngồi ở vị trí lái xe, thật sự là khó có được đãi ngộ như thế! Xe đi được một đoạn cô mới trấn tĩnh một
chút, cặp mắt nhìn chòng chọc và Diệp Cô Dung ngồi đằng trước, hận không thể bắn ra phi đao giết chết đối phương.
Vì Diệp Cô Dung bị ốm nên lúc hỏi thăm Vương Vũ Dương với giọng nói
khàn đặc làm mọi người cười vang. La Tố Tố chẳng hiểu sao dưới trò của
cô ấy lại chỉ buồn bực và có chút tò mò, khong biết sẽ được đưa đến đâu.
Khi đến nhà hàng, Diệp Cô Dung bởi vì bị cảm nên ăn uống không ngon
miệng, cô ăn rất ít. Nhan Cảnh Thần thì đang phiền muộn, ăn cũng không
nhiều. La Tố Tố vì tổng giám đốc đang ngồi đây, nên cũng không dám thể
hiện. Vương Vũ Dương hoàn toàn trở thành làm nền, ăn uống vô cùng vui
vẻ. Giữa bữa cơm, La Tố Tố trên cơ bản đã không đạt được tin tức gì, duy nhất chỉ có thể khẳng định quan hệ của hai người kia là khác thường.
Sau khi ăn xong ngồi một lúc thì về nhà. Bởi vì Nhan Cảnh Thần lo
bệnh cảm của Diệp Cô Dung không giảm nên lái ô tô đưa cô