
để đó không dùng đến. Cô không biết anh còn đang kiên trì cái gì, nhưng cô và anh từ ngày đó qua đi, đảo đi đảo lại trên vấn đề không thống nhất việc không có nhà ở, việc thời chuyện rời khỏi cương vị công tác cũng bởi vì chuyện hợp tác với nhà máy mà hoãn lại.
“Mẹ, con muốn ra ngoài.”
“Đi đường cẩn thận.”
“Dạ.”
Phạm Ấu Hâm mở cổng ra, rồi bước ra khỏi cổng. Việc ly hôn chỉ có thể thu hoạch được là giúp cô trở về gia đình ấm áp, mỗi ngày được ăn những món ăn do mẹ nấu, có thể cùng người chị sinh đôi của mình tán gẫu, tất nhiên là có thể giúp đỡ chị cả chăm sóc “lẻ loi một mình” từ nhà trẻ về. Chị cả tràn ngập tình yêu, luôn không quen nhìn thấy bất cứ đứa nhỏ nào trở thành "đứa bé chìa khóa" hoặc "con của người giúp việc", cho nên chỉ cần phụ huynh yêu cầu, cô lúc nào cũng có thể biến thành bảo mẫu miễn phí hai mươi bốn giờ, rất có ích nha!
“Ấu, chờ chị với!”
Cô dừng bước lại, chị hai vác ba lô lớn bước nhanh đến. Ba lô lớn là cái thứ đựng công việc của cô. “Đi nhờ xe sao?” Phạm Tư Hâm hỏi.
“Ôi!, trời mùa hè lại đỗ mưa rồi.” Phạm Ấu Hâm cười nói.
Các cô là chị em sinh đôi, từ nhỏ đối với tranh vẽ đều có hứng thú sâu nặng, sau khi lớn lên, bởi vì tình cảm ngày hôm nay, cô trở thành kiến trúc sư cảnh quan, Tư Hâm thì lợi hại hơn, trở thành nhà tạo hình chạm tay vào có thể bỏng, mỗi ngày tiếp nhận lời mời của chương trình ti vi không hết.
“Buổi sáng chị không phải tiếp case sao?” Phạm Ấu Hâm hỏi. Thời gian làm việc của Phạm Tư Hâm đều là buổi tối, kết quả là ngủ trễ hôm sau nếu không quá mười một giờ cô sẽ không rời giường.
Hai người ngồi trên chiếc xe màu đen của Phạm Tư Hâm.
“Chị quyết định dốc sức kiếm tiền khoảng 3, 4 tháng, sang năm sẽ nghỉ ngơi cả một năm, chúng ta sẽ cùng đi chơi.”
“Rất khó, mẹ nói hôm qua có một người đàn ông tóc bạc trắng đến nhà thăm hỏi, muốn mời chị ra để ngắm vẻ đẹp của chị.”
Phạm Tư Hâm hừ lạnh: “Nhàm chán.”
“Mẹ nói đốiphương ra bản giá rất không sai.”
Cô nhún vai: “Thật muốn ra ngoài, thì một năm trước chị đã đi rồi, không cần chờ đến bây giờ.”
“Vậy đồ trang điểm trước kia cũng không cần sao?”
“Tất nhiên, cái đó thật nhàm chán.”
Đây là Tư Hâm, luôn luôn giữ vững suy nghĩ của mình, dựa vào kế hoạch của mình, từng bước một tiến lên. Cho dù là chị em sinh đôi, nhưng tính cách của các cô hoàn toàn trái ngược nhau, Tư Hâm luôn có mái tóc ngắn đẹp và đôi mắt sáng, Ấu Hâm có mái tóc dài lại do dự thiếu quyết đoán, luôn luôn không rõ ràng như thế.
“Tư, cửa tiệm lúc đó chị bán tóc còn không?” Nếu như tính cách của cô có thể giống như Tư Hâm….
“Làm gì?”
“Em muốn đem tóc bán đi.” Như thế, có thể vui vẻ một chút không?
Phạm Tư Hâm vén mái tóc của em gái lên, tất nhiên cô hiểu rõ dụng ý cắt tóc của em gái mình. Cô khích lệ vỗ vỗ vai em gái: “Được, vốn tự mình thay đổi, đảm bảo sẽ làm em hài lòng.”
Có lẽ cắt đi 3000 sợi buồn phiền kia, cuộc sống của cô, suy nghĩ của cô có thể mở rộng trong sáng hơn.
“Cần vui vẻ một chút, em luôn có cảm giác khó chịu, chị cũng vậy.”
Phạm Ấu Hâm cười cười: “Em có tiến bộ, ít nhất cũng cười tươi.”
“Vậy mà gọi là cười?”
“Ừ.”
“Tha cho chị đi.” Phạm Tư Hâm bất đắc dĩ lắc đầu.
Đến công ty.
“Có muốn mời em đi ăn cơm trưa không? Case của chị 11 giờ rưỡi có thể sẽ kết thúc.”
Trong một tháng tới này, chỉ cần Tư Hâm cho phép, cô nhất định sẽ mời chị mình đi ăn cơm.
“Ừm, đừng nóng vội, chị sẽ gọi lại cho em.”
Sau khi nhìn chị gái lái xe màu đen rời khỏi, cô xoay người đi vào cao ốc.
Thời gian còn sớm, nhìn lại chỗ cửa ra vào, số người chờ thang máy vẫn không nhiều, “cùng kí kết xây dựng” bộ phận trong tòa nhà thủy tinh này nằm ở tầng lầu 8, 9 và 10, mỗi tầng lầu đều có một bộ công việc khác nhau, phòng làm việc của cô nằm ở lầu 10. Tòa nhà này có 24 tầng lầu, mỗi khi đến giờ đi làm, trước thang máy nhất định kẹt cứng người của sáu bộ phận chờ lên lầu.
Sau đó, cô dừng bước lại. Là cô hoa mắt sao? Sao không để ý đến “chồng trước” đang đứng trước thang máy thứ hai?
Phạm Ấu Hâm nhíu mày. Chỗ đậu xe của anh ấy là ở dưới đất lầu hai, anh ấy luôn luôn đi thang máy dưới tầng hầm lên mà.
Cô dừng bước ở thang máy thứ nhất, hai mắt nhìn chằm chằm vào trước cửa thang máy.
Ánh mắt Hạng Tĩnh Thần dừng trên người cô, vẻ mặt có rất nhiều kiềm nén.
“Chào.”
“Chào.”
“Hôm nay em có vẻ đến sớm.”
“Đúng vậy, anh cũng đến rất sớm.”
“Trước đây khi chúng ta còn làm chung một buổi, cũng là lúc này.” Anh nhàn nhạt nói.
Cô sững sốt, miễn cưỡng nở nụ cười: “Tôi không để ý.”
“Sự thật là vậy, có rất nhiều chuyện em vẫn không để ý đến.”
Cô nhíu mày, trong giọng nói của anh có ý nói bóng nói gió: “Có sao?”
Hạng Tĩnh Thần nhún nhún vai, tiếp túc nói sang chuyện khác: “Tư Hâm đưa em đi làm à? Anh nhìn thấy cô ấy mở cửa xe.”
“Đúng vậy.” Lúc này sáu tháng máy dường như hơi chậm, thậm chí bị mác kẹt lại tầng trệt.
“Hầu như mỗi này cô ấy đều đến đây đưa em đi ăn cơm à?”
“Ừ.”
“Làm cho anh nghĩ muốn tìm em ăn cơm cũng không có cách.”
Cô ngạc nhiên: “Không cần đâu…” Cô không cho rằng mình sẽ có dũng khí đi ăn cơm một mình với anh.
Anh nhìn cô: “Em rất xa lạ.”
X