
tim đang đập loạn xạ của mình.
Anh họ bỗng nhiên quay người lại, cẩn thận rút trong tay áo ra một
chiếc khăn tay. Tôi kinh ngạc nhận ra rằng, đó là chiếc khăn mà bốn năm
về trước, tôi đánh rơi trước mặt chàng. Một chiếc khăn lụa bình thường
với những nét thêu đơn giản, vừa không quý giá cũng chẳng có gì đặc
biệt, vậy mà anh họ vẫn giữ gìn nó cho tới tận ngày hôm nay.
Chàng nhẹ nhàng đặt chiếc khăn tay lên lòng bàn tay, mở nó ra. Chiếc
khăn vẫn sạch sẽ như bốn năm về trước. Tôi ngạc nhiên đến nỗi không thốt ra được lời nào, chỉ đứng nhìn anh họ trân trối.
Bốn bề bỗng nhiên trở nên vô cùng yên ắng.
Những tia sáng mỏng như cánh chuồn chuồn chiếu lên chiếc khăn tay,
trong suốt, lấp lánh. Anh họ thận trọng cầm chiếc khăn, tôi nhớ lại cảnh bốn năm về trước, chàng vội vàng nắm chặt chiếc khăn trong tay khiến
tôi hồn xiêu phách lạc.
Bây giờ, tôi đã lớn hơn nhiều, anh họ cũng đã trưởng thành rồi. Sau
bốn năm xa cách, giờ đây chúng tôi lại đứng bên nhau, bốn mắt nhìn nhau, chúng tôi đều đọc được trong ánh mắt của đối phương những tình cảm yêu
thương dành cho nhau.
“Ta vẫn thường mang nó theo bên mình.” – Giọng nói của anh họ ấm áp,
hiền từ, tôi thoáng cảm nhận được trong gió mùi hương của hoa đào và cả
mùi hương toát ra từ người đàn ông trưởng thành ấy. Tôi bị mê hoặc bởi
tất cả những điều đó.
Tôi bắt đầu cảm thấy bất an, tôi đưa mắt nhìn về phía xa, vờ như đang ngắm cảnh hoặc đang suy nghĩ một điều gì đó. Thực ra, trong lúc đó, tôi vừa không nhìn thấy gì vừa không suy nghĩ được gì cả, cảnh vật trước
mắt tôi trở nên mơ hồ, đầu óc cũng rồi tinh như tơ vò.
“Em họ, chiếc khăn tay này, nàng tặng luôn cho ta nhé?” – Anh họ nở
một nụ cười đẹp mê hồn, tôi gật đầu ngờ nghệch. Trong lòng tôi thầm
nghĩ, ngay cả trái tim của thiếp, chàng cũng đã độc chiếm suốt bốn năm
qua rồi.
“Thực ra, ta đã luôn nhớ đến nàng.” – Giọng nói của anh họ lúc này
trở nên khàn khàn và trầm đục. Chàng bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, đôi tay chàng to khỏe đúng như trong tưởng tượng của tôi. Nhưng khi nắm tay
tôi, đôi tay ấy lại vô cùng dịu dàng và ấp áp.
“Anh họ…” – Hành động đường đột của anh họ nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi thoáng giật mình, định rút tay ra theo bản năng.
Anh họ lại không để tôi được như ý. Đôi tay chàng nắm lấy tay tôi
chặt hơn, tôi lúc này giống như chiếc khăn mà chàng nắm trong tay của
bốn năm về trước, không thể kháng cự được.
Anh họ khẽ kéo tay tôi, tôi đứng không vững liền ngã vào lòng chàng.
Anh họ ôm tôi trong vòng tay của mình. Hai cánh tay chàng như chiếc
kìm làm bằng thép, giữ chặt lấy tôi, tôi không dám động đậy, để cơ thể
mình được bao bọc bởi mùi hương đàn ông nồng ấm mà tinh khiết đó.
Đây là điều mà tôi hằng mong muốn, tôi thường xấu hổ mỗi lần gặp phải trong mơ; đây cũng không phải là điều mà tôi hằng mong muốn, nó đến một cách quá đường đột, quá mãnh liệt. Tôi không chịu đựng nổi. Nhưng tôi
cũng không thể khước từ.
Tôi vốn dĩ đã là người của tướng công rồi, dù rằng chàng đã bỏ rơi
tôi. Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, trong suốt cuộc đời mình,
ngoài tướng công ra, tôi còn có thể ngã vào vòng tay của người đàn ông
khác. Lúc đó, tư duy của tôi đang hoạt động rất nhanh, tôi đang giằng xé giữa tiết hạnh và sự dâm đãng.
Lúc đó, anh họ càng siết chặt vòng tay hơn, dường như chàng không muốn để tôi có thể tự do suy nghĩ lung tung.
Tôi khe khẽ thở dài, cuối cùng cũng thả lỏng cơ thể, nhẹ nhàng ngả
đầu vào ngực chàng. Tôi nghe rõ cả tiếng đập thổn thức như tiếng hàng
nghìn hàng vạn dùi trống trong lồng ngực chàng.
Bốn năm qua, tình cảm dành cho anh họ luôn là thứ rõ ràng và vĩnh cữu nhất trong trái tim tôi.
Cuối cùng, tôi đã trở nên mềm yếu khi đối mặt với tình yêu.
Chúng tôi cứ đứng trong vòng tay của nhau như vậy không biết bao lâu. Tôi khát khao mình có thể chết đi ngay trong khoảnh khắc này.
Cho đến khi vang lên tiếng bước chân phía xa xa, anh họ mới lưu luyến buông tôi ra. Tôi đỏ bừng mặt, ngước lên nhìn chàng rồi quay người
nhanh chóng rời khỏi vườn đào, nơi có người đàn ông của tôi ở đó. Tôi
chạy nhanh như vậy bởi vì tôi sợ rằng hoa chim cá bướm sẽ chạy theo sau
để chúc mừng tôi.
Từ đó về sau, mỗi khi tôi và anh họ nhìn nhau, ánh mắt mỗi người đều
chan chứa niềm yêu thương và sự quan tâm. Những tình cảm ngọt ngào đó
như rễ của cây, cứ đâm sâu vào tận cùng tâm hồn tôi.
Công việc làm ăn của anh họ rất bận rộn. Những lúc không có chàng ở
đó, tôi thường một mình ra vườn đào, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy
ra. Tôi nhớ cái ôm nồng nhiệt, say đắm của chàng, nhớ đến nỗi ngồi ngây
ra cười một mình, rồi sau đó lại xấu hổ và tự trách mình.
Tôi khắc tên của anh họ lên thân một cây đào to nhất, hoa nở rực rỡ
nhất trong vườn. Từ đó, tôi lại có thêm một điều để mơ ước, một nơi để
hướng về.
Quãng thời gian đó là quãng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc đời tôi, tôi thấy ngày nào cũng là những ngày đầy nắng đẹp.
Nhưng có một điều khiến tôi không thể dũng cảm đối diện với anh họ
được, đó là thân phận “người vợ bị ruồng bỏ” mà tôi đang mang. Không
biết anh họ biết