
uốn chuộc Phấn Đại ra ngoài,
nhưng lúc đó, chàng cũng chỉ thuận miệng nói bừa, chỉ có ý an ủi, đùa
cợt mà thôi. Còn Phấn Đại, khi nghe Ngô Văn Bác nói câu đó, nàng cũng
chỉ hơi sững người lại, sau đó cho rằng đó chỉ đùa rồi để cho lời nói
tan biến theo mây gió. Nàng nhìn Ngô Văn Bác lắc lắc đầu rồi phá lên
cười sảng khoái.
Càng những lúc vui vẻ lại càng cảm thấy cuộc đời thê lương. Nàng đã
không còn là thiếu nữ mười lăm tuổi ngây thơ ngày nào nữa rồi, từ lâu,
nàng đã không còn tin vào những lời thề thốt nữa.
“Sao, cô nương Phấn Đại không muốn làm vợ ta ư?”- Ngô Văn Bác cau mày trước thái độ phản ứng của nàng.
“Ngô công tử đang thương hại Phấn Đại đúng không?” – Nàng mỉm cười hỏi lại.
Ngô Văn Bác sững người lại, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về việc đó,
chuộc người, nạp thiếp… Nhưng khi nghĩ tới ánh mắt của người nhà và dư
luận xã hội, nhớ tới ánh mắt nghiêm khắc của người cha, chàng lại nhụt
chí.
Cũng may là Phấn Đại không coi lời hứa đó là sự thật, không mong đợi
nhiều, cũng không buồn nhắc lại, Ngô Văn Bác cũng coi như chưa có chuyện đó xảy ra.
Nhưng ý định đó lại lớn dần theo thời gian và lớn dần theo tầm quan
trọng của Phấn Đại trong tâm trí chàng, càng ngày càng thôi thúc chàng
mãnh liệt.
Lần thứ hai, chàng nhắc lại chuyện chuộc Phấn Đại ra khỏi lầu xanh, là một lần sau khi hai người ân ái.
Sau cuộc hoan lạc, Ngô Văn Bác dường như không muốn ngủ, ôm chặt lấy
tấm thân nõn nà của Phấn Đại, sợ nàng bỏ đi. Hai người cứ trần truồng mà nằm ôm nhau như vậy.
Một tay chàng đang đùa nghịch lọn tóc đen rủ xuống trước ngực của
nàng, tay kia lặng lẽ vuốt ve bờ vai trắng ngần, thon thả của Phấn Đại.
Thi thoảng chàng lại cười cười, nói nói nàng vài câu, chốc chốc lại nhắm mắt hít hà mùi thơm thoang thoảng trên da thịt nàng, hai người như một
đôi vợ chồng tình cảm thắm thiết.
Không biết chàng đã nói câu gì mà Phấn Đại ngả nghiêng cười không
dứt. Nét mặt nàng rạng rỡ, nụ cười tươi tắn, đôi lông mày lá liễu mềm
mại như nét khói lam. Nhìn nụ cười tươi như hoa của người yêu, nghĩ đến
chuyện ban ngày, mấy tên háo sắc ngồi rớt nước dãi nhìn nàng chơi đàn,
nghĩ đến chuyện chỉ cần không có chàng ở đó, nàng rất có thể sẽ rơi vào
tay của người đàn ông khác, chàng bỗng nhiên sa sầm nét mặt.
“Nàng là của ta!” – Chàng bỗng nhiên thốt lên một câu.
Điệu bộ nghiến răng nghiến lợi của Ngô Văn Bác làm Phấn Đại giật
mình, nàng ngẩn người nói – “Thiếp đang nằm trong vòng tay của chàng
đây. Chàng sao vậy?”
“Bây giờ là của ta, sau này, vĩnh viễn cũng sẽ là của một mình ta!
Nàng chỉ có thể là người của một mình Ngô Văn Bác này thôi!” – Chàng
bỗng nhiên hét lên đầy kích động.
“Vậy thì chàng hãy lấy thiếp đi, như vậy, thiếp chẳng phải sẽ là người của chàng ư?” – Phấn Đại nửa đùa nửa thật, mỉm cười nói.
Nói xong nàng bèn nhìn thẳng vào mắt Ngô Văn Bác, cố làm ra vẻ chờ đợi.
“Được! Nàng cứ đợi đấy! Không ai được động tới nàng! Cứ đợi đấy! Nhất định phải đợi ta!” – Nói xong, chàng bật dậy bước xuống giường, cũng
không cần Phấn Đại giúp chàng mặc quần áo. Chàng qua quýt khoác quần áo
lên người rồi sải bước lớn ra phía cửa.
Phấn Đại quấn chăn kín người, nhạc nhiên nhìn về phía cửa, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Phải rất lâu sau đó, nàng mới kịp định thần, khẳng định rằng Ngô Văn Bác nói nàng hãy đợi chàng đến.
Hai chữ “chờ đợi” đó, nàng đã quá quen thuộc với nó rồi, quen thuộc
đến nỗi cảm thấy sợ, đến nỗi, cứ nghe thấy hai từ đó, toàn thân nàng lại run lên bần bật.
Bởi vì, nàng đã sống một nửa cuộc đời trong sự chờ đợi rồi.
Nàng lạnh lùng cười nhạt, trải qua bao nhiêu thăng trầm như vậy, gặp
gỡ biết bao người đàn ông háo sắc như vậy, nàng còn có thể tin vào một
lời hứa sao?
Nàng bắt đầu chê cười sự ngây thơ của Ngô Văn Bác. Một câu nói hãy
chờ đợi có thể coi là kế hoãn binh ư? Việc gì phải vội vàng ra đi như
thế kia chứ? Dù rằng nàng chẳng có gì trong tay, nhưng cũng là một người có lòng tự trọng, từ trước đến giờ chưa đòi hỏi chàng điều gì.
Thế là nàng từ từ ngồi dậy, mặc quần áo, lạnh lùng đưa mắt nhìn một
lượt quanh phòng, căn phòng vẫn còn đầy dư vị của hương thơm và hoan
lạc. Rồi nàng trở về phòng, bình thản chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Khi những lời đường mật cứ lặp đi lặp lại như vậy, khi những lời hứa
không còn khiến nàng xúc động nữa… cũng không thể khiến tâm hồn nàng xao động.
Một chút cũng không thể, một gợn sóng cũng không thể, trái tim nàng
đã trở thành mặt nước bị đóng băng rồi, cơn gió dù mạnh đến mấy cũng
không thể tạo nên một gợn sóng nhỏ
Những điều đó nàng không còn mơ tưởng tới nó nữa.
Quả nhiên, thời gian sau, không thấy Ngô Văn Bác tới.
Đến khi liền một tháng, không thấy chàng xuất hiện, Phấn Đại lại mỉm
cười. Nàng cảm nhận được sự yên vui thanh thản trong chính tâm hồn mình. Nàng bắt đầu cảm thấy, nàng không phải là người phụ nữ của ai hết, bởi
vì, ai cũng không phải của ai.
Rất lâu, rất lâu sau đó, tất cả lại được an bài trở về rất lâu rất lâu trước đó.
Thế là nàng lại trở về với những điệu bộ, cử chỉ trước đây, dường như, chưa có ai từng xuất hiện trong đời.
Nà