
ng lại trở về với cuộc sống mê muội của chốn lầu xanh, mọi thứ
trước mắt trở lên trống rỗng, đêm nay cười với người, ngày mai lại quên
hết. Nàng hát vì mình, múa vì mình, say vì mình và khóc cũng vì bản thân mình.
Sau khi bóng dáng của Ngô Văn Bác biến mất khỏi lầu xanh năm ngày,
nhị công tử họ Tô đã qua đêm tại phòng của Phấn Đại. Trong lúc mặn nồng, chàng đã vuốt ve khuôn ngực trần của Phấn Đại, vừa kể cho nàng nghe,
hai năm trước đây, chàng đã bị mê hoặc bởi nụ cười của nàng như thế nào
để rồi sau đó cứ nhớ nhung khôn xiết.
Thế rồi, trước sự tấn công một cách đầy mê hoặc của Phấn Đại, nhị
công tử họ Tô tám ngày liền không bước chân ra khỏi cửa Ngọc Hương Lầu.
Lúc nào chàng cũng quấn chặt lấy Phấn Đại, không rời một phút.
“Chàng ở lại đây lâu như vậy, không sợ quan lớn nhà nhạc phụ đại nhân hay sao?” – Phấn Đại mỉm cười.
“Yên tâm đi, nhạc phụ đại nhân có công chuyện phải lên kinh thành
rồi, mụ vợ xấu xí của ta đang ở nhà mẹ đẻ nửa tháng. Hơn nữa, lại có con hồ ly tinh nhỏ bé đang nằm trong lòng đây” – Chàng gõ nhẹ vào mũi của
Phấn Đại – “Ta mà không đến đây, nhỡ trái tim bị loạn nhịp thì biết làm
thế nào?” – Nói rồi ôm ghì lấy Phấn Đại, hôn lấy hôn để. Phấn Đại nhớ
lại cảnh hai năm về trước, khi nàng đứng trên lầu nhìn cảnh nhị công tử
họ Tô đi đón dâu, hồi đó, chàng mặc một bộ lễ phục cao quý, cưỡi một con ngựa to lớn, khí thế hiên ngang, tưng bừng hồ hởi.
Hai năm sau đó, tất cả đều là vật vẫn còn, người thì đã mất.
Phấn Đại nhìn người đàn ông đang chỉ nghĩ đến sắc dục trước mặt mình
nở một nụ cười trong tâm trạng phức tạp, lễ phục của chàng đâu rồi, khí
thế hiên ngang của chàng đâu rồi?
Phấn Đại cũng chưa bao giờ hỏi thăm nhị công tử họ Tô về Tô Kỷ. Ngay
cả một câu hỏi xã giao thông thường nhất cũng không có. Dường như từ
trước đến nay, nàng chưa từng quen biết một người như vậy, dường như
người đã từng thề non hẹn biển với Tô Kỷ là Nghễ Nghi chứ không phải
nàng. Bởi vì, so với Phấn Đại, tình cảm nhiệt thành của Nghễ Nghi dành
cho Tô Kỷ nhiều hơn nàng rất nhiều.
Nghễ Nghi lại thường xuyên níu tay nhị công tử họ Tô để hỏi thăm xem
dạo này Tô Kỷ đi đâu, có còn ở Tô Châu không, đã lấy mấy vợ rồi, đã sinh được mấy con,cuộc sống có tốt không… Tất cả những chuyện có liên quan
đến Tô Kỷ, cô ấy đều rất có hứng thú nghe.
Qua những lần hỏi thăm của Nghễ Nghi, Phấn Đại mới biết rằng, năm đó, Tô Kỷ quả nhiên có về nhà thưa chuyện với cha mẹ, muốn cưới một người
vợ vốn là gái lầu xanh, nhưng đã bị người nhà cực lực ngăn cấm. Mẹ Tô Kỷ vì quá lo lắng cho con nên bệnh cũ lại tái phát. Vốn là một đứa con
hiếu thuận, lại sợ mẹ đã bệnh nặng lại càng thêm nặng, Tô Kỷ đành phải
gác chuyện đó lại, không nhắc đến nữa. Sau đó, chàng chăm chỉ đọc sách,
lên kinh ứng thí, đỗ chức tiến sĩ, vào triều nhận sắc phong rồi được bổ
nhiệm một chức quan. Nhà họ Tô bèn nhân cơ hội đó tìm cho Tô Kỷ một tiểu thư khuê các, môn đăng hộ đối về làm vợ. Đến giờ, họ đã có chung một cô con gái, đặt tên là Tô Hương. Từ đó, Tô Kỷ cũng không dám nhắc đến
chuyện muốn cưới một cô gái lầu xanh về làm vợ nữa, nếu không, kết cục
của chàng không tránh khỏi những chữ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất
nghĩa.
Một câu chuyện cũ, nếu dùng lời của người ngoài cuộc kể lại, chỉ vài
ba câu là có thể kể hết ngọn ngành, nhưng những hạnh phúc đau khổ, tủi
nhục đắng cay trong đó, nếu không phải là người trong cuộc, làm sao hiểu hết được đây.
Nghễ Nghi nghe xong, bĩu môi hất hàm nhìn về phía Phấn Đại nói – “Kia chính là người năm đó, tam công tử họ Tô muốn cưới về làm vợ đấy”.
Nhị công tử họ Tô nhìn Phấn Đại, sững người một hồi lâu rồi lại phá
lên cười ha hả – “Hồi đó ta cũng rất ngạc nhiên, em ba của ta vốn là một công tử nho nhã, đứng đắn, trước giờ chưa từng màng tới chuyện trăng
hoa, rốt cuộc là vị tiên nữ nào đã hút hồn nó như vậy, ngay cả lời răn
dạy của cha mẹ, nó cũng không để lọt tai. Hóa ra là cô nương Phấn Đại,
haha! Đó cũng là chuyện thường tình, tất cả đều rất hợp tình hợp lý.”
Phấn Đại đành nở nụ cười trừ.
Hình ảnh gày gò của Tô Kỷ hiện lên rõ mồn một trước mắt nàng, dịu
dàng, đa tình, cẩn thận tỉ mỉ, luôn coi nàng như một báu vật cần phải
bảo vệ. Nàng lại nhớ về hình ảnh cuống quýt của chàng mỗi khi thấy nàng
rơi lệ, rồi cả những bài thơ tình chàng viết riêng cho nàng nữa…
Tình cảm sâu đậm mà chàng dành cho nàng, dù sao cũng là những tình
cảm chân thành, dù rằng không được ở bên nhau mãi mãi, dù rằng hai năm
sau đó, chàng chưa hẳn còn nhớ tới nó, nhưng điều dó cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Nghễ Nghi nghe nhị công tử họ Tô nói vậy, rõ ràng là đang qua mặt
nàng, ngang nhiên tán dương Phấn Đại. Nàng hừ một tiếng, nhún vai rồi bỏ đi.
Sau khi nghe đến đoạn Tô Kỷ đặt tên con gái mình là Tô Hương, Phấn
Đại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngồi ngây ra nhìn bầu trời đang mưa.
Sau đó lại làm ta vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tiếp tục mỉm miệng cười, một nụ cười còn tươi hơn cả những bông hoa mùa xuân.
Đã mấy ngày nay mưa rả rích không ngớt. Bầu trời âm u của
những ngày mưa dường nh