Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Phiếu Cơm

Phiếu Cơm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329301

Bình chọn: 8.5.00/10/930 lượt.

cũng chẳng quan trọng, tìm được Hải Minh Tiển hay không liên quan cái rắm gì đến anh. Chỉ có Hải Mạt Mạt bắt đầu nhất quyết muốn đi tìm ba khiến anh rất buồn phiền.

Buổi tối lúc ăn cơm, Hải Mạt Mạt vẫn còn đang nghịch cái hộp trang sức nhỏ kia. Tổng giám đốc Đường chỉ đành phải gắp hết thức ăn cho cô bé.

“Ăn xong đi rồi chơi.” Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, Hải Mạt Mạt lại còn giơ cái lắc tay bảy màu lên trước mặt anh: “Quà sinh nhật ba mua cho con đấy.”

“Biết rồi!” Tổng giám đốc Đường buồn bực, “Chỉ có mỗi cái hộp trang sức thôi mà cũng mừng như cún vậy. Không ăn ba sẽ cho Gâu Gâu ăn hết!”

Hải Mạt Mạt nghe vậy lại ăn qua loa vài miếng, tổng giám đốc Đường thật sự không chịu nổi nữa. Thật quá bạc tình bạc nghĩa, trở mặt còn nhanh hơn ông đây! Anh tức giận bất bình.

Hơn nữa, nếu cái thứ phiền toái này thật sự muốn cắt đứt quan hệ cha con thì cũng phải là ông đây đá nó mới đúng! Từ khi nào lại đến phiên nó đá ông đây thế hả!

Anh nhìn Hải Mạt Mạt cúi đầu ăn cơm, quả thực là càng nhìn càng đáng ghét!

Bữa tối là một đĩa gà rang cay, một bát cá dấm đường, còn có một cái đĩa rau xào mướp đắng, một đĩa rau trộn giấp cá. Vương Phượng sợ Hải Mạt Mạt bị cảm nắng, còn làm cho cô bé một bát canh đậu xanh. Bằng này đồ ăn không tính là phong phú, nhưng so với những căn cứ ‘đếm gạo bắc nồi’ khác, đây quả thực là xa xỉ đến mức làm người ta căm hận.

Hải Mạt Mạt gặm đầu cá mấy miếng rồi theo thói quen gắp sang cho Đường Ngạo. Tổng giám đốc Đường cũng quen tay lựa mắt cá ra cho cô bé: “Này, bồi bổ mắt chó của con mà nhìn cho rõ! Ông già kia của con tám chín phần mười là người xấu!”

Hải Mạt Mạt giận dữ đứng bật dậy, đôi đũa suýt chút nữa chọc vào mũi anh: “Không được nói linh tinh! Ba con là người tốt!”

Tổng giám đốc Đường bất động như núi, tiếp tục gắp một con mắt cá vào bát cô bé: “Ừ, tiếp tục bồi bổ đi.”

Hải Mạt Mạt ăn hết hai con mắt cá, tổng giám đốc Đường lại gạt hạt tiêu trên gà rang cay cho cô bé. Anh ăn cay nên nhà bếp thường xuyên cho rất nhiều hạt tiêu. Sau khi rũ hết hạt tiêu anh lại tìm hai miếng thịt ức gà non mềm gắp cho Hải Mạt Mạt: “Không ăn ba đánh cho một trận đấy nhé.”

Hải Mạt Mạt lúc này mới cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm. Cô bé sợ cay nhưng vẫn muốn ăn. Mỗi lần đều vừa ăn vừa “Ha ha ha” hà hơi.

Đường Ngạo múc thêm một bát canh đậu xanh cho cô bé, đột nhiên cảm thấy mình thật đáng buồn.

Ăn cơm xong, Vương Phượng tới dọn bát. Tổng giám đốc Đường lúc này cũng sẽ đi tắm, nhưng hôm nay anh lại sợ Hải Mạt Mạt lén đi nên ôm cô bé đi tắm cùng.

Phòng tắm có một bồn tắm, mặc dù không thể so sánh với biệt thự của anh, nhưng cũng đủ để ôm Hải Mạt Mạt tắm chung.

Hải Mạt Mạt lúc thì vung đũa phép lúc lại đột nhiên nhảy lên, bắn hết nước lên người anh. Tổng giám đốc Đường mắng thì mắng nhưng vẫn tắm rửa sạch sẽ cho cô bé. Sau khi đi ra vừa khéo Cầu Đại Vân đưa đơn đăng ký nhân khẩu tới.

Tổng giám đốc Đường nhìn cô hai mắt tỏa sáng. Cô mặc một chiếc áo sơ-mi trắng lỡ tay bó sát, phía dưới là quần bò sáng màu đến gối. Kết hợp với vóc người nóng bỏng, đúng là vô cùng quyến rũ.

Tổng giám đốc Đường vốn còn rục rịch ý đồ không trong sáng lại nhìn Hải Mạt Mạt đang chơi hộp trang sức trên giường, hăng hái bỗng xuống dốc không phanh.

Thôi, tạm thời cứ chăm sóc tốt đời sau ngu ngốc đã, khi nào rảnh chọn thời cơ chế tạo đời sau tinh anh khác vậy.

Anh có chút suy sụp tinh thần.

Vậy mà buổi tối, tổng giám đốc Đường vừa mới ngủ đã cảm thấy cánh tay động đậy. Hải Mạt Mạt ghé vào lỗ tai anh khẽ gọi: “Này?”

Anh điên tiết. Mẹ kiếp, mới có một chút xíu tin tức về Hải Minh Tiển là ông đây đã biến thành “Này” rồi cơ đấy! !

Tổng giám đốc Đường tuy giận dữ nhưng cũng không lên tiếng. Hải Mạt Mạt thấy anh dường như đã ngủ say thật rồi, lúc này mới lặng lẽ bò dậy. Cô bé đứng ở bên giường nhìn một lúc, Đường Ngạo cũng không để ý tới cô bé. Cuối cùng cô bé khom lưng ôm lấy Gâu Gâu, lặng lẽ ra cửa.

Trẻ con đúng là trẻ con, đi ra ngoài cũng không đóng cửa.

Tổng giám đốc Đường chẳng cần dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết cô bé đi đâu. Anh tiện tay mang theo hai con dao và một khẩu súng, trực tiếp đến chuồng nhốt Declan. Còn chưa đến gần đã nghe thấy giọng nói cố ý đè thấp của Hải Mạt Mạt: “Declan, đứng lên, chúng ta đi tìm ba!”

Anh ẩn trong bóng đêm, tên Declan kia ban đầu còn có vẻ lơ ngơ, nhưng sau khoảng một phút tinh thần anh ta bắt đầu rõ ràng.

Tiếng dây thừng đứt vang lên, Hải Mạt Mạt tháo đống dây leo núi chằng chịt trên người anh ta, kéo anh ta đứng lên: “Nhanh lên một chút.”

Anh ta đi theo Hải Mạt Mạt ra ngoài, Hải Mạt Mạt dẫn anh ta leo tường. Lưới điện của vườn thú còn chưa mắc xong, cô bé nhanh nhẹn leo tường từ khu trồng trọt ra ngoài. Tổng giám đốc Đường đương nhiên phải đi theo.

Cũng thật may là Hải Mạt Mạt phải để Declan dẫn đường, nếu không tổng giám đốc Đường thật sự rất khó theo kịp cô bé. Hải Mạt Mạt vẫn có thói quen của trẻ con là lo trước không lo sau vậy nên không hề phát hiện ra anh. Chỉ có Gâu Gâu là cảnh giác quay đầu về mấy lần, nhưng hình như cũng không để ý tới anh.

Declan đi đứng nghiêng n