XtGem Forum catalog
Phiêu Du Giang Hồ

Phiêu Du Giang Hồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327672

Bình chọn: 7.5.00/10/767 lượt.

nói: “Giữa

ban ngày ban mặt, thanh thiên bạch nhật, dù muốn cướp miếng ăn cũng chẳng có ai

lại làm như ngươi”.

Dưới ánh nắng chói chang sao lại có từng đợt gió toát lạnh sống

lưng thế này, chẳng lẽ trông tôi giống ăn mày lắm hả?

“Ai thèm cướp miếng ăn của huynh. Tôi đến tìm huynh là có việc

quan trọng. Tôi muốn gặp bang chủ cái bang của các huynh.”

“Ngươi gặp bang chủ nhà ta làm gì?”

Tôi tròn mắt nhìn: “Chuyện quan trọng như thế tôi có thể nói

với huynh được sao?”.

Nếu nói cho huynh biết huynh đệ nhà huynh trộm đồ của tôi,

nên tôi phải đi nhờ bang chủ các huynh đánh chết hắn, liệu rằng huynh có nói

cho tôi biết lão bang chủ đang ở đâu không?

“À, được, đi theo ta.”

Tôi thật không ngờ chỉ đơn giản như thế đã bàn bạc xong.

Tôi sững người mấy giây, cuối cùng hỏi hắn: “Huynh có thể

cho tôi biết tên của huynh không?”.

“Tiểu Cường.”

Phụt!

Trước bộ dạng đầy nghi hoặc của Tiểu Cường, tôi đưa tay ra,

nghiêm túc vỗ vỗ lên vai hắn: “Huynh đệ, cái tên này quả nhiên hợp với huynh”.

Tiểu Cường! Thật là dũng mãnh!

Và cứ như thế, tôi chạy thẳng đến cái bang.

Chỉ có điều hình như tôi quên mất chuyện gì đó, hoặc là tôi

quên hỏi một vài thứ gì đó.

Tôi quyết định không nghĩ ngợi chuyện đó nữa, nhưng thực sự

không thể ngờ, tôi lại vì chuyện đó mà tiếp tục bước vào tấn bi kịch mới trong

cuộc đời.



Lúc này tôi đang đứng trước cửa trụ sở cái bang, chắc hẳn

người nào tới đây cũng đều bị dọa cho tối tăm mặt mũi bởi cảnh tượng hùng tráng

này.

Nhiều… nhiều người quá!

Chỉ thấy trước cửa trụ sở, là một đám nữ nhi đang gào thét ầm

ĩ, tôi kéo mạnh Tiểu Cường bên cạnh, tức giận nói: “Đây là cái bang hả? Không

phải chợ rau đấy chứ? Không phải chợ bán buôn rau cải đấy chứ?”.

Tiểu Cường hếch mũi, lộ vẻ khinh miệt nói với tôi: “Chỗ này

chính là cái bang. Vả lại, ngươi đã đến để ứng hôn, đáng lẽ phải nắm rõ tình

hình nơi này mới đúng. Ngươi cho rằng có thể lừa được ta để vào trong hả. Nói

cho ngươi biết, thành Lạc Dương có không biết bao nhiêu vị cô nương vì muốn lấy

bang chủ nhà ta mà đến lừa ta đâu”.

Trên mặt tôi lập tức xuất hiện vô số vằn đen.

Ứng hôn? Tôi thực sự không có hứng thú với cái bang.

Tôi quay người, nhìn về phía cổng lớn, quyết đưa ra một chủ

kiến hoa lệ: Tôi… không thể đi con đường tầm thường như thế được.

Tôi bỏ rơi Tiểu Cường, lủi nhanh như bốc khói xông thẳng về

phía trước, trà trộn vào đám nữ nhi ngốc nghếch muốn được gả cho bang chủ cái

bang đến phát điên kia.

Vừa chen lấn, trong lòng vừa ai oán tiếc thương.

Hu hu, tôi đâu được mấy chục cân thịt đắp lên người cơ chứ.

Ôi, đôi bồng đảo đáng thương của tôi…

Sau khi cố sức nhoi lên đầu, tôi xông thẳng tới trước mặt

gia đinh, bắt đầu giả bộ than khóc: “Tôi là con gái riêng của lão gia nhà các

người, để tôi vào trong”.

Gia đinh điềm tĩnh nhìn vào mắt tôi, nói: “Vị cô nương này,

sao có thể thêu dệt những chuyện như vậy chứ”.

A a a!!! Tên gia đinh này thật không có mắt, ta là nữ nhân vật

chính đấy! Là nữ chính đấy! Sao ngươi có thể không nể mặt ta thế hả?

Số ngươi đen đủi rồi, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không

nhanh lên, biển người kia sẽ lập tức cuốn ta về bây giờ đấy.

Lần thứ hai, lại lần nữa tôi xông đến trước mặt một gia đinh

khác, lớn giọng nói: “Tôi muốn tìm bang chủ của các người để bàn chuyện đại sự

võ lâm, nhanh vào thông báo đi!”.

Người kia nhìn nhìn tôi, hỏi: “Ngươi là người trong võ

lâm?”.

Tôi vui mừng, huynh đệ à, quả nhiên có thể hiểu nhau rồi:

“Đúng vậy”.

Tên gia đinh kia mỉm cười, chỉ chỉ lên đỉnh đầu, tôi ngửa cổ

lên nhìn thấy một bức tường cao vút.

Rảnh rỗi quá không có việc gì hay sao, xây cao như thế làm

gì chứ.

“Bay qua đi, ta không cản ngươi đâu”, gia đinh nói.

Phụt…

Có dũng khí đấy! Tiểu gia tôi chịu thua là được chứ gì!

Lại thêm lần nữa bị biển người vần vũ cuốn đi, tôi chán nản

ngồi ở góc tường lủi thủi một mình vẽ nấm hương.

Chết tiệt! Các người là ăn mày hả? Chẳng phải nên ở căn nhà

bốn phía thông nhau cho dễ chạy sao? Chẳng phải rất nghèo, vô cùng nghèo sao?

Các người kiếm đâu ra lắm tiền mà giàu thế này?

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không cam tâm. Lũ chết giẫm các

người, tiểu gia tôi còn chưa ăn cơm đây này.

Tôi đứng lên, vừa hay đụng phải một người. Tôi giật mình, định

thần nhìn kỹ, thiếu chút nữa thì hét lên thất thanh, lại là Trần Nam.

Trần Nam cũng nhận ra tôi, thoáng chau mày: “Là cô à, cô

đang làm gì ở đây?”.

Mắt đảo liên tục, tôi nói với y: “Là thế này, gần đây tôi và

bang chủ cái bang có quan hệ khá tốt. Nhưng lại có kẻ bạc tình. Haizzz, đừng nhắc

đến nữa. Bây giờ, tôi chỉ muốn được đền bù đôi chút, nhưng vất vả lắm cũng chẳng

vào trong được”.

Trần Nam là người cực kỳ thông minh, lập tức nói với tôi: “Vậy

thế này đi, ta giúp cô vào bên trong, tiền đền bù chúng ta chia đôi mỗi người một

nửa”.

Thầm cười trong lòng, mọi thứ thật đúng như tôi nghĩ, bổn nữ

hiệp đây không làm chuyện gì mà không thành công nhé.

Tôi ngước khuôn mặt tựa hoa lê vương vất hạt mưa, nói lời cảm

tạ: “Trần Nam, cảm ơn huynh”.

Có điều, tôi còn phân vân, không biết đây có phải ảo