The Soda Pop
Phó Bang Chủ Cưỡng Tình

Phó Bang Chủ Cưỡng Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322720

Bình chọn: 7.5.00/10/272 lượt.

ơi! Bọn họ “làm việc” rõ ràng bị người bắt gặp, còn cái gì mất mặt hơn nữa không?

“Được, chúng ta không cần quan tâm đến bọn họ.” Đổng Thiệu Vĩ nhẫn nại cười nói.

“Nhưng em muốn Lục tỷ tỷ ngủ với em.”

“Em đã lớn rồi, không cần người khác ngủ cùng em, đừng có giành vợ của anh.” Tiết Trấn Kỳ bất mãn gầm nhẹ.

“Anh nói thích thì sẽ ngủ cùng nhau mà, em thích Lục tỷ tỷ, cho nên em muốn được ngủ cùng chị ấy.”

“Được, chị ngủ với em.” Lục Ức Quyên vội vàng phản chiến, nghĩ muốn đầu quân về phe Tô Doanh San, lại bị Tiết Trấn Kỳ hung hăng túm vào lòng ngực.

Ánh mắt giết người của hắn nhìn chằm chằm nàng, rống lên: “Em dám!”

“Anh nói đi?” Vẻ mặt Lục Ức Quyên cao ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực trừng mắt ngược lại hắn, cũng không tin hắn dám làm gì nàng.

“Doanh San, trong lòng em thích nhất là ai?” Tiết Trấn Kỳ thay đổi phương pháp giành người.

“Vĩ ca ca!” Tô Doanh San trả lời không chút suy nghĩ, Đổng Thiệu Vĩ tươi cười rạng rỡ, vuốt ve mái tóc của nàng.

“Tiết ca ca thích nhất Lục tỷ tỷ, cho nên phải ngủ cùng Lục tỷ tỷ, người em thích nhất cũng không phải Lục tỷ tỷ, tại sao lại giành với Tiết ca ca chứ?” Hắn cẩn thận thuyết phục, hy vọng nàng đừng giành vợ với hắn. Hắn không thể đánh, không thể mắng, không thể hung dữ với nàng, cho dù không quan tâm tới việc Đổng Thiệu Vĩ sẽ trả thù, hắn cũng phải nghe theo mệnh lệnh của bà xã, nếu không, hắn còn có mạng để sống sót sao?

“Vậy buổi tối em phải ngủ cùng Đổng ca ca!” Nàng nhìn Đổng Thiệu Vĩ, chờ đợi hắn đồng ý.

Đổng Thiệu Vĩ giật mình nhìn nàng, cùng hắn ngủ ư? Ông trời! Hắn cũng không phải là thánh nhân, nàng không sợ nửa đêm bị đại dã lang ăn sạch sẽ sao?

“Không được sao?” Tô Doanh San khẽ kéo ống tay áo hắn, vội vàng thề nói: “Em sẽ không đá người, cũng sẽ không giành chăn.”

“Anh. . . . . . Được rồi.” Hắn bất đắc dĩ âm thầm thở dài, đêm dài đằng đẵng, nhất định gian nan.

Tiết Trấn Kỳ chết tiệt, hắn tức giận trừng mắt nhìn Trấn Kỳ, đã thấy Tiết Trấn Kỳ kéo Lục Ức Quyên rời đi, xem ra là không cho nàng có cơ hội thoát ly.

“Buổi tối chúng ta đây có phải làm vận động không?” Vẻ mặt nàng ngây thơ hỏi.

Đổng Thiệu Vĩ suýt chút nữa bị sặc nước miếng chết.

Tiết Trấn Kỳ chết tiệt!

Sớm muộn gì cũng phải chém chết hắn!

Đánh chết hắn! Tô Doanh San ngồi trên sàn nhà ở phòng khách, đang hết sức chăm chú chơi đùa cùng các khối gỗ xếp chồng lên nhau, không có dư thừa tâm tư đâu mà nghe mọi người đang nói chuyện với nhau ở bên cạnh.

Ánh mắt Đổng Thiệu Vĩ lãnh đạm liếc nhìn cách thành viên nhà họ Tô, năm đó khi cùng Tô Doanh San kết giao, hắn chân thành muốn ở chung với bọn họ, thật không ngờ bọn họ lại che giấu tung tích của nàng, đối với Tô gia, hắn đã rất cố gắng nén giận, nếu bọn họ không có ý định lừa gạt, có lẽ mọi chuyện sẽ không đi đến nông nổi này.

Bà Tô phá vỡ bầu không khí căng thẳng, giọng nói yếu ớt lộ rõ vẻ sợ hãi: “Tôi muốn dẫn con bé về nhà.”

“Báo tin cho các người biết cô ấy ở đây, không có nghĩa là các người có quyền mang cô ấy đi.” Báo cho Tô gia biết nơi ở của nàng, là bởi vì tôn trọng bọn họ là người nhà của San San, ngoại trừ hắn nguyện ý buông tay, nếu không, không ai có thể cướp đi nàng từ trong tay hắn.

“Con bé là người nhà của chúng tôi, tại sao chúng tôi không thể mang con bé đi?” Tô đại ca mặc dù sợ hãi thanh danh của Diễm bang, nhưng vì đứa em gái vô tội của mình, hắn vẫn cố lấy dũng khí mở miệng.

“Năm đó, chuyện các người lừa gạt tôi, tôi có thể hoàn toàn không tính toán, bất cứ lúc nào các người cũng có thể đến thăm cô ấy, nhưng nếu muốn mang cô ấy đi, thì hãy chuẩn bị tinh thần làm kẻ địch của tôi.” Trong giọng nói của Đổng Thiệu Vĩ rõ ràng mang ý cảnh cáo.

Bà Tô thấy con gái của mình bây giờ tâm trí như một cô bé, trong lòng không khỏi cảm thấy đau xót, “Năm đó, chúng tôi cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ, chuyện cho tới bây giờ, chúng tôi không rõ cậu đã biết được bao nhiêu sự thật, chỉ hy vọng cậu có thể đối xử với nó thật tốt.”

“Mẹ!” Hai người con trai họ Tô cùng nhau phản đối.

“Cám ơn bác, bác Tô.” Mãi cho đến khi bà Tô mở miệng đồng ý giao Tô Doanh San cho hắn, thì những oán giận trong lòng Đổng Thiệu Vĩ mới hoàn toàn biến mất.

“Đúng rồi, năm đó người làm cho Doanh San tỉnh lại chính là con trai của nó, cậu nên đón thằng bé trở về, mọi chuyện có lẽ còn có thể thay đổi.” Bà Tô đau lòng nhìn con gái, năm đó bà không thể giữ lại con gái bên cạnh, đành phải đem nó ra nước ngoài, chính là sợ người của Đổng gia tìm tới cửa, lại làm con bé kích động.

“Cháu đã sắp xếp tất cả rồi.” Trong lòng hắn cũng hy vọng đứa bé kia có thể khiến cho nàng tỉnh táo lại.

“Thật ra cậu đã biết những gì?” Bà Tô lo lắng hỏi.

“Cha cháu bắt cóc cô ấy, tìm người cưỡng bức cô ấy, làm cho cô ấy mang thai.” Hắn xấu hổ vì cha của mình, sao ông có thể làm ra những chuyện vô nhân đạo như vậy.

Bà Tô nhìn hắn thật lâu, lời nói ẩn chứa ý nghĩa sâu xa: “Không cần khơi lại bí mật năm đó, như vậy là đủ rồi. Khơi lại càng nhiều, sau này hai đứa càng thêm thống khổ, đừng nhắc đến chuyện cũ trước mặt con bé, hiểu chưa?” Nói xong, bà mang theo hai đứa con trai rời đi.

Đổng