Pair of Vintage Old School Fru
Phó Bang Chủ Cưỡng Tình

Phó Bang Chủ Cưỡng Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322502

Bình chọn: 7.00/10/250 lượt.

ặt Tô Doanh San có chút khó hiểu nhìn bọn họ, từ trong đáy lòng có một loại cảm xúc bất an ngọ nguậy.

“Nhanh lên, dẫn bọn họ đi lên.” Bạch Sấu Hồng thúc giục.

Đổng Dịch Trung với Trần Châu Kỳ chạy nhanh tới, muốn giữ chặt Tô Hạo Ân để nhìn cho kỹ.

“Đừng có bắt con của tôi! Nó là con của tôi, của tôi!” Tô Doanh San bị hành động của bọn họ làm cho sợ hãi tới mức lên tiếng thét chói tai, ôm chặt Tô Hạo Ân, hô to lên: “Không được đụng đến nó! Không được, tránh ra, tránh ra!”

“Chuyện gì?” Đổng Thiệu Vĩ nghe thấy tiếng thét chói tai của nàng, từ trong thư phòng chạy như bay ra, đầu tiên là nhìn thấy nàng liều mạng ôm chặt Tô Hạo Ân, sau đó nhìn thấy cha mẹ của mình, sắc mặt hắn trầm xuống, lạnh giọng chất vấn: “Hai người tới làm cái gì? Cút ra khỏi nơi này!”

“Đứa bé kia. . . . . .” Đổng Dịch Trung không thể tin được những gì mà ông nhìn thấy, đứa nhỏ kia, nó là. . . . . .

“Đứa bé đó không liên quan đến chuyện của ông.” Đổng Thiệu Vĩ tức giận đáp lại một câu, động tác mềm nhẹ nâng Tô Doanh San dậy, ra hiệu cho Bạch Sấu Hồng và Lục Ức Quyên đưa hai mẹ con họ lên lầu nghỉ ngơi.

“Để cho ta nhìn thử thằng bé một chút.” Giọng điệu Đổng Dịch Trung kích động, thật không ngờ ông có cháu đích tôn.

“Nằm mơ!” Đổng Thiệu Vĩ che ở trước mặt ông, lãnh khốc nói: “Ông tới đây làm gì? Đến để đả kích người bị ông làm hại đến mức tâm trí thoái hóa biến thành cô bé sáu tuổi sao?”

“Ta chỉ muốn nhìn đứa bé kia.”

“Muốn nhận họ hàng sao? Thật xin lỗi, nó tên là Tô Hạo Ân, là con trai ngoài giá thú của Tô Doanh San, không có quan hệ gì với Đổng gia chúng ta.”

“Nó là. . . . . .” Mũi Đổng Dịch Trung đau xót, đó là đứa cháu nội mà ông đã mong đợi nhiều năm nha!

“Nó là ai không quan trọng, cũng không liên quan đến chuyện của ông, cút ra khỏi nhà của tôi ngay. Đời này nó chính là đứa con trai ngoài giá thú của Tô Doanh San, không hề có bất kỳ thân phận nào khác, hiểu chưa? Đừng nghĩ đến việc đi quấy rầy đứa nhỏ, nếu không, tôi sẽ đưa nó đến nơi mà ông vĩnh viễn cũng tìm không thấy.”

“Nó. . . . . .”

“Tiễn khách!” Tiếng Đổng Thiệu Vĩ chưa dứt đã lập tức xuất hiện vài tên bảo vệ chấp hành mệnh lệnh của hắn, đưa vợ chồng Đổng gia rời khỏi nơi đây.

Đã qua ba ngày kể từ khi vợ chồng Đổng gia tới, Tô Doanh San vẫn chìm đắm trong thế giới của mình, thì thào tự nói, bộ dáng nói năng lộn xộn làm cho Đổng Thiệu Vĩ lòng đau như cắt.

Hắn vẫn chờ đợi ở bên giường của nàng, khe khẽ gọi nàng, nhưng không cách nào khiến cho nàng hoàn hồn.

“Vĩ ca ca, Vĩ ca ca. . . . . .” Tô Doanh San suy yếu hô, hắn lập tức kéo cơ thể mảnh mai của nàng tiến vào trong lòng ngực.

“Anh ở đây.” Hắn thấp giọng trấn an nàng.

“Không cần, tôi không sao.” Sau một thời gian phong tỏa trí nhớ, cuối cùng Tô Doanh San cũng mở cửa ra, cúi đầu thốt lên câu nói mà lần đầu tiên khi hai người gặp nhau nàng đã nói.

Đổng Thiệu Vĩ kinh ngạc nhìn nàng, nàng có thể bình phục sao? Trong mắt hắn hiện lên tia sáng hy vọng.

“Gặp lại coi như không quen biết, dù sao tôi cũng không có việc gì, tạm biệt nha.”

“Tôi không có tiền, trên người không có, trong nhà cũng không có.”

“Để tôi nói trước nha, tôi không có tiền, cũng không có sắc đẹp, tôi nghĩ có thể là anh đã trói sai đối tượng rồi, không bằng thừa dịp trời còn sớm, thả tôi trở về, anh còn có cơ hội đi tìm đối tượng phù hợp.” “Tôi cũng không thể kháng nghị được sao?”

“Muốn chặt tay hay là chặt chân, cho em chọn.”

“Tôi không phải là bạn gái của anh! Tôi cũng không muốn đính hôn!”

“Anh ấy là bạn trai của con!”

“Tô gia chúng tôi là người trong sạch, tôi không muốn có liên quan gì đến người trong hắc đạo, cho nên chuyện giữa chúng ta, đến đây chấm dứt được không?”

“Nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, cô nam quả nữ sống chung một nhà, nhất định sẽ bị người ta bàn tán.”

“Đừng nói cho tôi biết, anh muốn ngủ khỏa thân nha.”

“Anh muốn làm gì? Tôi còn chưa đủ mười tám tuổi nha, nếu anh ăn hiếp tôi, thiên lôi nhất định đánh chết anh.”

“Người ta không nghĩ sớm như vậy phải lấy chồng, em còn muốn thi đại học, đi du lịch ở nhiều quốc gia trên thế giới.”

“Ông xã!”

“Em rất yêu anh!”

“Em muốn làm vợ của anh.”

Đổng Thiệu Vĩ tỉ mỉ lắng nghe những lời nói lúc mê man của nàng, trong lòng cũng vì lời nói của nàng mà cảm thấy ngọt ngào.

“Đừng! Đừng mà!” Nàng đột nhiên kịch liệt giãy dụa, hắn giật mình ôm chặt nàng, khó hiểu không biết vì sao nàng lại kích động như thế.

“Các người muốn bắt tôi đi đâu? Tôi không muốn đi! Buông!” Tô Doanh San liều mạng giãy dụa, hắn đau lòng ôm nàng, vì bản thân không thể giúp đỡ mà tự trách vạn phần.

“Bác trai? Bác gái? Tại sao lại bắt con tới chỗ này? Con phải đi về, con muốn đi tìm Thiệu Vĩ, con muốn tìm anh ấy. . . . . . Thiệu Vĩ! Mau tới cứu em!” Nước mắt từ trong khóe mắt của nàng chảy ra, nàng đau khổ cầu xin làm cho tim của hắn như bị dao cắt.

“Đừng! Thả tôi ra ngoài! Thả tôi ra ngoài. . . . . .”

“Thả tôi ra ngoài, cứu mạng đi, mở cửa ra!”

“Vĩ, anh ở đâu? Anh ở đâu rồi?” Nước mắt nàng rơi như mưa, làm cho ai thấy cũng phải đau lòng.

“A! Đau quá!” Nàng đau đớn gào thét .

“Tha cho tôi, van xin các ngườ