Polly po-cket
Phò Mã Gian Manh

Phò Mã Gian Manh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324505

Bình chọn: 9.00/10/450 lượt.

ũi chịu sào, ông ta đã gặp đại nạn.

Trì Nam giãy dụa từ trong lồng ngực người nọ ra ngoài, thấy thương thế của Chu Phú không nghiêm trọng lắm mới bình tĩnh gọi thái y đến chẩn bệnh cho An Định hầu đã hôn mê vì bị kim châm bắn trúng.

“Thật may kim châm này chỉ xuyên qua xương bả vai mà không tổn thương đến tim phổi của Hầu gia, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không có chuyện gì đáng ngại.” Sau khi thái y chẩn bệnh xong liền bẩm báo với Trì Nam.

Ân Định hầu vừa khôi phục lại một chút ý thức liền vội vàng quỳ xuống xin tội: “Vô Huyền Cầm có cơ quan, thần khó chối tội này. Nhưng xin Hoàng thượng và Thái Hậu minh xét, về chuyện này thần không hay biết dù chỉ một chút.”

Mặc kệ ông ta có biết trong cầm này có cơ quan hay không, nhưng cầm là do ông ta dâng lên điện, nếu không giải thích rõ ràng sẽ khó tránh khỏi có người mượn cớ nói ông ta cố ý hành thích vua.

“Cái gì mà không biết dù chỉ một chút? Theo như những gì lão phu nhìn thấy thì chính là ngươi cố ý. Nói cho hoa mỹ thì là tặng cầm, nhưng thật ra thì chính là hành thích vua!!”

An Định hầu vừa mới giải thích xong thì Thừa Tướng đã nóng nảy đứng ra chế nhạo chất vấn. Ông ta đi tới bên cạnh Chu Phú nhìn lén qua vết thương trên tay hắn, vẫn là không an tâm.

“Xin Hoàng thượng khai ân, nếu gia phụ có lòng ám sát quyết sẽ không công khai dâng cầm phạm thượng. Hôm nay cha thần cũng bị thương, như vậy càng thêm khẳng định cha thần không biết gì về chuyện này.” Đối với việc bị Bách Lý Thừa Tướng chất vấn thì An tướng quân là người đầu tiên đứng ra nói chuyện vì phụ thân.

Tiểu Hoàng thượng còn nhỏ tuổi nên không biết nên xử trí chuyện này ra sao. Mặc dù cậu cảm thấy cả hai bên nói đều có lý, nhưng nếu muốn cậu phán xét thì cậu không quyết định được. Cậu dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Trì Nam. Nàng ở phía sau nói: "Lần này là chuyện ngoài ý muốn, có liên luỵ tới rất nhiều người, kính xin Hoàng thượng chấp thuận cho thời gian để điều tra kỹ lưỡng.”

Trì Nam vốn là quan nhiếp chính nên việc nàng có ý kiến về việc này là điều hiển nhiên. Từ trước đến giờ tiểu Hoàng thượng vẫn luôn tin tưởng trưởng tỷ nên chuẩn tấu.

Một buổi dạ yến thưởng sen vui vẻ được kết thúc bằng tấm màn ám sát kinh tâm động phách.

Chu Phú và Trì Nam ngồi chung xe trở về phủ, Chu Phú chưa bước lên xe đã bị Bách Lý Thừa Tướng gọi lại.

Thừa Tướng nâng cánh tay Chu Phú lên nhìn qua xem lại, sau khi xác định không có vấn đề gì mới nhét vào tay Chu Phú lọ kim sang dược do lúc trước vội vàng phái người đi lấy từ Thái Y viện. Ông ta lo lắng nói: “Trở về không được chạm vào nước, khi tắm thì để nha đầu giúp ngươi, đừng để bị nhiễm trùng, đã biết chưa?”

“…” Chu Phú chậm chạp gật đầu, trong lòng tràn ngập một loại cảm xúc mơ hồ có tên cảm động. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng trên thế giới này, ngoài nương tử ra sẽ có người quan tâm hắn, ngay cả cha hắn cũng chưa từng dịu dàng quan tâm nói với hắn như vậy.

Xa liễn của phủ Công chúa chậm rãi đi, Chu Phú dựa vào một bên giường êm, Trì Nam cẩn trọng cắt bỏ ống tay áo hắn để lộ ra nơi bị thương. Nàng thấm ướt khăn rồi nhẹ nhàng lau máu trên miệng vết thương của hắn.

“Nương tử, đừng. Vết thương nhỏ này không sao.” Trước kia khi hắn đi giết heo còn bị cái rìu cắt mất một miếng thịt đấy.

Trì Nam không ngước mắt lên nhìn hắn, nàng vẫn hết sức chuyên chú lau miệng vết thương cho Chu Phú: “Như vậy sao được, Tướng gia cũng đã dặn dò để ta hầu hạ rồi, sao ta dám không vâng lời?”

“…” Nghe thấy trong lời nói của nương tử có vị chua, Chu Phú bỗng cảm thấy nương tử vô cùng khả ái. Hắn dùng cánh tay còn lại không bị thương véo trên mặt nương tử hai cái, thành công nhận được sự kháng nghị của nương tử nhưng vẫn không nỡ buông tay.

“Thừa Tướng nói đêm nay để nàng giúp ta tắm, nàng dám sao?” Không biết vì sao nhưng hiện tại Chu Phú vô cùng nhớ đến thời điểm nương tử tức giận, bộ dạng nàng nũng nịu, vì vậy hắn cố ý trêu đùa.

Quả nhiên một ánh mắt như lưỡi đao bắn về phía hắn. Chu Phú hài lòng cười cười, vô cùng thân thiết ôm nương tử vào lòng, dù có thế nào cũng không chịu buông tay. Hắn nói một cách vô lại: “Không được không được, đêm nay ta muốn nương tử giúp ta tắm, tay ta không thể động rồi, nương tử nàng giúp ta tắm có được không?”

Trì Nam bị hắn ôm quá chặt, nàng cảm thấy trước ngực căng đau lợi hại nên không ngừng giãy dụa, nói: “Buông tay, đừng ôm chặt như vậy.”

“Không buông không buông.” Chu Phú tiếp tục vô lại: “Trừ phi nàng đồng ý giúp ta.”

Bị “sức mạnh” vây quanh, Trì Nam đành bất đắc dĩ dùng kế hoãn binh. Nàng gật đầu một cái, lúc này Chu Phú mới vui vẻ buông tay ra mặc cho nương tử giúp hắn bôi thuốc.

“Nương tử, nàng nói xem chuyện tối nay có thể là do ai làm? Cầm là Định Viễn hầu dâng, ông ta cũng là người khởi xướng việc tìm người đàn, nếu như ông ta không phải chủ mưu thì là người nào?” Chu Phú vừa hưởng thụ nương tử cẩn thận băng bó, vừa nói lên nghi vấn của mình về màn ám sát trong yến thưởng sen tối nay.

Trì Nam băng bó vết thương cho hắn xong thì ngồi lên giường êm nhưng lại bị Chu Phú lôi kéo tựa vào người hắn. Trong mắt nàng loé lên ánh sáng, l