XtGem Forum catalog
Phò Mã Gian Manh

Phò Mã Gian Manh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323280

Bình chọn: 8.5.00/10/328 lượt.

ì đã có một tháng chưa trở về.

Kể từ hôm đó gặp qua

một lần trong điện Nguyên Dương, Chu Phú liền đếm ngày trên đầu ngón tay ๖ۣۜdiiễn-đaàn-leê-๖ۣۜquuý-đoôn, trông thê tử đến mòn con mắt, trước khi ra ngoài đều đến chỗ ma ma quản sự hỏi một câu, khi nào thê tử trở lại?

Nhưng mỗi lần ma ma quản gia đều cho đáp án giống nhau: trong triều có quá

nhiều việc, một ngày công chúa lo trăm chuyện, lão nô không biết.

Một ngày hay hai ngày còn chưa tính, nhưng cũng gần 1 tháng rồi, làm sao

chịu nổi đây? Dù Chu Phú có tính nhẫn nại tốt hơn cũng sắp không chịu

đựng nổi.

Không gặp được thê tử, hắn cảm thấy cả người đều không

có tinh thần, đến chỗ giám thị lấy lệnh bài để làm nhiệm vụ, lại nhìn

thấy vẻ mặt cười như không cười của đối phương.

"Thế nào? Trên mặt ta vết bẩn sao?" Chu Phú là người đàng hoàng nên trước tiên luôn đổ lỗi cho bản thân mình.

Giám thị đại nhân cười qua loa một tiếng, đặt mạnh lệnh bài phiên trực vào trong tay Chu Phú, nói:

"Nữ nhân đều tham mới mẻ, công chúa cũng vậy, phò mã nên suy nghĩ thoáng chút đi."

". . . . . . Cái gì?" Chu Phú nghe thấy thật khó hiểu, nhưng hỏi nữa, giám thị đại nhân lại không chịu nói nữa, chỉ lắc đầu cười lạnh thích thú.

Chu Phú đi ra cửa chính Luật Cần quán, A Thu đã dắt ngựa qua, đang định lên ngựa, lại nghe hai binh lính đứng giữ cửa nói:

"Ngươi đoán khi nào công chúa bỏ hắn?"

"Ba tháng à?"

"Ba tháng? Ta nói nhiều lắm là một tháng, xem cửu phò mã thì biết, người

đẹp vậy, cũng chỉ nửa tháng ngắn ngủi đã bị cửu công chúa bỏ rồi, huống

chi là loại mặt hàng này?"

". . . . . Cũng có lý có lý."

A Thu nghe xong thở không ra hơi, đang muốn xông lên lý luận một phen, lại nghe Chu Phú hỏi "Bọn họ đang nói ai vậy?"

". . . . . ." Đối với sự chậm lụt của phò mã mình, A Thu thật là hết cách.

Ngây ngô dại dột qua một ngày ở Luật Cần quán, Chu Phú sức cùng lực kiệt về

phủ, bảo A Thu về nghỉ ngơi sớm, mình thì men theo đường cũ đi về phòng.

Chu Phú bồi hồi ở ngoài cửa phòng, nhìn khoảng không gian đen kịt bên trong phòng, hồi tưởng lại giờ này lúc trước, thê tử Xuân Không luôn ngồi ở

dưới ngọn đèn dầu chờ hắn về nhà, có lúc trong tay cầm một quyển sách,

có lúc bày một bàn cờ, có lúc cũng sẽ làm mấy món ăn, nhìn ánh nến ngẩn

người. . . . . Nhưng hôm nay, căn phòng vẫn như thường, chỉ không có

bóng dáng của thê tử.

Thay quần áo gấm vóc trên người ra, Chu Phú mặc lại áo vải thô của mình, đến bên cạnh giếng rửa mặt, rồi mới đứng

dậy đi tới nhà bếp.

"Tổng quản, tối hôm nay ăn gì thế?" Chu Phú tìm tiểu tổng quản phòng bếp, khách sáo hỏi. Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.

Tổng quản đang cắn hạt dưa tán gẫu với mấy tiểu tạp dịch, liếc nhìn hắn,

lạnh lùng tiện tay chỉ: "Ừ, có ổ ổ[1'> mới ra lò, bên kia còn có dưa

muối."

Chu Phú nhìn vòng quanh một vòng, thấy cái tô nhỏ trên bếp lò, bên trong có ổ ổ to bằng nửa nắm tay, vươn tay sờ sờ, đã sớm lạnh,

há miệng cắn liền kêu rốp rốp.

"Ha, quả thật là người hạ tiện dễ

nuôi, hắn cũng không kén, cái gì cũng có thể ăn." Chỉ nghe một tiểu

người hầu bên cạnh tổng quản nói như vậy.

Chu Phú đang ăn, nghe

được có người nói chuyện, liền quay đầu nhìn một cái, lại thấy bốn năm

người đều nhìn hắn và ổ ổ trong tay mà bật cười, cúi đầu suy nghĩ một

lát, nói:

"Ừ, ta cái gì cũng ăn, không kén."

"Phì ha ha ha. . . . . . Hắn nói hắn không kén. . . . . ." Nghe câu trả lời trung thực của Chu Phú, mọi người liền cười ầm.

"Ngựa không biết mặt dài, vị phò mã này của chúng ta thật là khôi hài." Tổng quản hừ lạnh nói mát.

Mọi người lại cười ầm lên một hồi.

Dù Chu Phú chậm chạp hơn cũng nghe ra, những người này đang cười hắn. Nhưng, hắn có gì đáng cười?

Không nghĩ ra, liền hỏi "Sao thế?"

Có lẽ là chưa từng gặp người chậm chạp như hắn, tổng quản lẩm bẩm rầm rì

bỏ hạt dưa trong tay xuống, dáng vẻ lưu manh đi tới trước mặt Chu Phú,

hắn ngày thường nhỏ thấp, đầu còn chưa tới vai Chu Phú, nhưng thắng ở

khí thế:

"Hôm nay, tiểu nhân còn tôn xưng ngài một tiếng ‘ phò mã ’, nhưng người đừng có coi trọng mình quá, đối với một người không có

gia thế, không có bối cảnh, phò mã cũng chỉ là món đồ chơi công chúa bất chợt thích nuôi thôi. Nằm mộng mấy ngày là được, nếu ta là ngươi liền

thu dọn đồ đi về nhà."

". . . . . . Đồ. . . . . . Chơi?" mặt Chu

Phú không chút thay đổi nhai hai chữ này trong miệng, sau một lúc lâu

mới nói: "Ngươi nói ta là. . . . . . Đồ chơi?"

"Không sai!" Tổng

quản làm bộ bày ra vẻ đáng tiếc, ý vị sâu xa nói: "Phò mã nói trắng ra

chính là đồ chơi, công chúa và ngươi chỉ là gặp dịp thì chơi, nhân duyên ngắn ngủi mà thôi. . . . . ."

"Ta và Xuân Không không phải gặp dịp thì chơi, không phải nhân duyên ngắn ngủi!"

Chu Phú trợn to cặp mắt, trên mặt xuất hiện vẻ giận dữ đáng sợ, trên trán

và cánh tay nổi hết gân xanh, khiến cho hắn nhìn qua giống như một con

gấu đen lớn nổi giận, khiến cho tổng quản còn đang nói mát hăng say bị

kinh hoảng, bên ngoài mạnh bên trong yếu, lắp bắp nói:

"Vậy, vậy. . . . Công chúa một tháng chưa từng trở về phủ, đây là chuyện từ trước

đến nay chưa từng có, ngươi nên biết là ý gì chứ? Ngươi khôn