pacman, rainbows, and roller s
Phong Lưu Đấu Oan Gia

Phong Lưu Đấu Oan Gia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323323

Bình chọn: 8.00/10/332 lượt.

mèo. Ô…… Cô hoài nghi, cô nhất định là đắc tội hắn chỗ

nào rồi, mới có thể bị hắn tra tấn bằng cực hình như vậy.

Làm người ta chán nản nhất là, thời gian ngủ của con ngựa đực kia

tuyệt đối không nhiều hơn cô, cô ít nhất còn có ban ngày có thể ngủ bù,

mà hắn thì sao? Ban ngày làm việc, tối đến ngược đãi cô, vậy làm sao mỗi ngày còn có thể tinh thần sảng khoái? Thật là làm người ta vừa khỏ hiểu vừa tức giận.

“Đỗ Lan…… Đỗ Lan……”

Tiếng nói đàn ông chui vào lỗ tai cô, Đỗ Lan bừng tỉnh hoàn hồn, lúc này mới phát hiện mình vừa ngẩn ra.

“Tổng giám độc Triệu, ngại quá, tôi thất thần!” Xấu hổ cười, thành thật nhận lỗi.

“Không sao! Là anh không tốt, em tinh thần tệ như vậy, anh còn hẹn em ra.” Triệu Văn Sơn vô cùng săn sóc, tự nguyện nhận sai vào người.

“Ai nha! Anh nói như vậy, tôi lại càng hổ thẹn!” Gãi gãi đầu, cô thật sự không thể thích ứng đàn ông dịu dàng như vậy, nếu

là tiện bại hoại mà nói, đã sớm một chưởng đánh tỉnh cô, mắng to không

lễ phép!

Tuy rằng đàn ông dịu dàng săn sóc tốt lắm, có phong độ, nhưng là cô

trời sinh thô lỗ, có vẻ quen với loại hình thức ở chung đối chọi gay

gắt, bực mình liền động võ như khi ở cùng tiện bại hoại hơn.

Ai…… Thực khủng bố! Không ngờ chính mình lại thích ứng được đê tiện

thô tục của tiện bại hoại, cô bị hắn ô nhiễm nghiêm trọng rồi……

Nhịn không được thở dài, vì chính mình mười mấy năm qua vô tình lún

sâu mà bi ai…… Ô, cô trước kia cũng không phải lỗ mãng vậy đâu, đều là

bị tiện bại hoại làm hư rồi!

Thầm than thở, cũng may suy nghĩ này trong đầu cô, Thiệu Doãn Cương

cũng không thấy được, bằng không khẳng định châm chọc khiêu khích cười

nhạo. “Không biết là ai có vẻ đê tiện thô tục? Cũng không biết là ai ô nhiễm ai nha?”

“Đỗ Lan…… Đỗ Lan……”

“A! Cái gì?” Lại bừng tỉnh, Đỗ Lan biết mình lại thất thần, đành phải chắp tay xin lỗi, áy náy nói. “Thực xin lỗi! Thực xin lỗi……”

“Không sao! Em chắc là mệt lắm rồi, anh đưa em về!”

“A? Nhưng là không phải anh có chuyện muốn nói, cho nên mới hẹn tôi ra sao?” Hơi sững lại, cảm thấy nếu đã giữa trưa chạy đến, cần phải biết hắn

muốn nói gì a! Bằng không một chuyến này không phải rất vô nghĩa sao?

“Em hôm nay tinh thần không được tốt, vẫn là ngày khác nói thì hơn.” Triệu Văn Sơn mỉm cười.

“Không đâu! Anh cứ việc nói, tôi sẽ chú ý lắng nghe, tuyệt không thất thần nữa.” Nhấc tay thề.

Xem bộ dáng thú vị của cô, Triệu Văn Sơn ha ha cười. “Em thật muốn nghe?”

Thận trọng gật đầu, Đỗ Lan là người ‘chuyện hôm nay chớ để ngày mai’, muốn cô nghẹn đầy mình nghi hoặc, cô sẽ bị nội thương.

“Tốt lắm!” Nghiêng người mỉm cười, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô. “Đỗ Lan tiểu thư, anh thích em, em đồng ý quen anh không?”

A — hắn, hắn nói cái gì?

Đỗ Lan cứng ngắc, há hốc mồm ngay tại hiện trường.

Bảy giờ tối, trong nhà trọ nhỏ –

Bốp!

“Nam nhân bà, ở một chỗ với tôi mà dám ngẩn người, không lễ phép!” Một chưởng đánh cho đầu cô chúi ra trước, Thiệu Doãn Cương mắng.

Giống như oan hồn liếc mắt hắn một cái, Đỗ Lan thở dài than nhẹ. “Ai…… Trời sinh đã vậy, mình là tội nhân rồi a……”

Nha? Nam nhân bà đang tự kỷ cái gì vậy? Không được đến giương nanh

múa vuốt đáp lễ như mong muốn, hắn cảm giác buồn bực sâu sắc, bàn tay to đặt lên trán cô…… Í? Không phát sốt a!

“Tội nhân cái búa! Bà bị ngốc a?” Lập tức đầu ngón tay gõ thật mạnh một cái, nghe được một tiếng vang thanh thúy.

“Ê! Thấy tôi không nói rồi làm tới hả!” Đỗ Lan bị đau, trở mặt mắng chửi người, chỉ thấy cái trán quả nhiên đỏ lên một mảnh.

“U! Khôi phục bình thường!” Ha ha…… Đây mới là nam

nhân bà hắn quen thuộc! Ra vẻ u sầu gì chứ? Cũng không ngẫm lại trong

người mình căn bản không có lấy một tế bào văn nghệ, giả bộ thành như

vậy, thật kinh khủng!

“Người ta hiếm khi được người thổ lộ, muốn hưởng thụ thêm một chút tư vị được người khác ái mộ, không được sao?” Khó chịu đá người, oán hận hắn phá hỏng hưởng thụ của cô.

“Được người thổ lộ?” Thiệu Doãn Cương cả kinh, một cái tên bất chợt nhảy lên trong đầu hắn. “Không phải là cái tên tổng giám đốc Triệu kia chứ?”

“Í? Chuyện này ngay cả tôi cũng thực kinh ngạc, tiện bại hoại, sao ông biết?” Hù chết người! Hắn là máy nghe trộm trên người cô sao? Sao trong khi cô thấy rất kinh ngạc khi đột nhiên được thổ lộ, người này lại dễ dàng

đoán ra?

Vì hắn là đàn ông, hắn biết tia sáng trong mắt tên tổng giám đốc Triệu kia là cái gì!

“Không cần quan tâm tôi làm sao mà biết, bà chỉ cần nói cho tôi, bà trả lời như thế nào?” Một tay ôm lấy cô, bắt đầu ép hỏi.

Nghĩ đến giữa trưa sau khi được thổ lộ, cùng tổng giám đốc Triệu nói

chuyện, Đỗ Lan cảm thấy lòng tràn đầy xấu hổ, đôi mắt nhìn trái nhìn

phải, chính là không dám nhìn thẳng hắn.

“Mẹ nó! Nam nhân bà, bà đỏ mặt! Nói! Các người rốt cuộc nói cái gì? Bà sẽ không có hảo cảm với tên kia chứ?” Thiệu Doãn Cương sắc mặt xanh mét.

“Quả thật có hảo cảm a! Con người tổng giám đốc Triệu không tệ.” Đương nhiên gật đầu, Đỗ Lan cực kì thành thật, mặc dù hảo cảm đối với

hắn không liên quan đến chuyện nam nữ, cô vẫn cho rằng hắn là người đàn

ông tốt.

“Xin hỏi một chút, tôi hiện tại là cái