
pháp.”
“Binh pháp?”
“Chơi cờ giống như hành quân tác chiến, cũng hợp binh pháp, công tử thua ở
phương diện này chứ không thua về kỳ nghệ.” Thiếu niên kinh hãi, nheo
mắt lại, tinh tế đánh giá người nhỏ tuổi trước mặt, lại một lần nghi
vấn, nàng thật là đứa nhỏ sao? Như thế nào có thể hiểu binh pháp, theo
trong miệng nàng nói ra giống như lời nói đùa.
Những lời nói của nàng làm cho hắn âm thầm khiếp sợ trong lòng, hai chữ binh
pháp ghi sâu trong lòng hắn giống như khuôn mặt tươi cười của Phù Nhã
khắc sâu trong lòng hắn, nhe nhàng ghi lại dấu vết. Đúng lúc này, một
thư đồng đi vào trong đình, báo cho biết hắn có việc hồi phủ, lại thấy
bên cạnh Phù Nhã, kinh diễm nhìn nàng, ánh mắt hoảng hốt nhìn như thất
tiểu tiên nữ muốn bay lên. Thẳng đến một tiếng nói không hờn giận vang
lên, thấy chủ tử mặt lạnh băng, âm thầm kêu khổ, run rẩy, sau một lát
lui trở ra.
Cúi đầu, khóe mắt vụng trộm ngắm Phù Nhã vài lần, gần gũi xem nàng, càng
cảm thấy nàng không giống người tầm thường, xinh đẹp như vậy giống như
ảo mộng. Thiếu niên híp mắt, đứng dậy cười nói “Hôm nay trong phủ có
việc, ngày khác nếu có duyên, nhất định gặp lại, ngọc bội mong tiểu thư
bảo quản thích đáng.”
“Nhất định” Phù Nhã cũng cười, nghiêm túc đứng dậy, thiếu niên ở kế bên, nâng nàng dậy, mùi hương thanh khiết bay lên mũi, khoé môi mang ý cười, Phù
Nhã ngẩn ra, thối lui một bước.
Nhìn theo bọn họ rời đi, hàn khí như miếng băng mỏng, ôn nhu như gió xuân,
thiếu niên này cho nàng cảm giác không thật, trước đến nay khó có người
có thể cùng nàng nói chuyện. Quả thật là một phương pháp tốt để giết
thời gian. Mà thiếu niên đi xa, ánh mắt lãnh liệt dị thường, lạnh mặt
hỏi “Nữ nhân trong chòi nghỉ mát, ngươi có gặp qua trong yến hội, không
biết thiên kim của nhà nào?” Thư đồng cúi người, vạn phần hoảng sợ, vội
vàng bẩm báo “Ở quá xa, không rõ lắm, mơ hồ nghe có người gọi Phù nhi.”
“Phù nhi” Thiếu niên nghe danh, cười khen “Quả thật người cũng như tên” Mở
trong lòng bàn tay, đúng là ngọc trụy phù dung hiếm thấy. “Phù nhi ơi
Phù nhi, ngươi có thể lấy đồ của người khác đễ dàng như vậy sao?”
Bên trong chòi nghỉ mát, Phù Nhã mơn man ngọc bội ôn nhuận, tự hỏi,
Phương Đông liệu có phải là họ, trong kinh thành, người nào mang họ
Phương Đông? Ấn tượng trong lòng cũng không có, cười nhạo, chính mình
vì sao để ý như vậy? Đang trong lúc suy nghĩ, một trận ồn ào theo tới,
ngay sau đó là một trận hoa mai bay tới, Phù Nhã theo bản năng nhăn mặt
lại, ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu nữ mang theo một đám nô bộc nha đầu
mà đến. Thiếu nữ cỡ bằng tuổi nàng, một thân tơ lụa hồng nhạt, quần bay theo gió, trên mặt tươi đẹp hoa đào, như mặt trăng giữa vạn ánh sao,
như hoa hồng thanh nhuận mê hồn.
Phù Nhã ngẩn ra, thường nghĩ bản thân nhan sắc thế gian hiếm thấy, cô gái trước mắt so với mình cũng không kém cỏi, có thể thấy được ngày sau là một nhan sắc khuynh thành. Bên người nàng là một lão mẹ, dáng người có chút phúc hậu, ánh mắt lợi hại, mơ hồ hiện lên vẻ hung ác, sáu người thị nữ hai bên, áo quần cùng màu, mùi hương tỏa khắp nơi, tình thế này là như thế nào? “Ngươi là người nào” cô gái nũng nịu hỏi, mang theo ý
cười, tò mò ngồi đối diện với nàng, ở vị trí của thiếu niên vừa mới đi
khỏi.
“Ngươi là ai? Phù Nhã không chớp mắt, nhìn lướt qua bên kia bắt gặp
ánh mắt hung ác của lão mẹ, âm thầm đoán dụng ý của nàng. Lớn mật,
ngươi nên biết quân chúa nhà ta là hòn ngọc yêu quý trên tay của Vân
vương gia, còn không mau hành lễ” lão mẹ giân trừng mắt với nàng. Phù
Nhã cười lạnh, tiểu quận chúa? Nữ chủ nhân của phủ đệ này, nàng không
để ý đến lão mẹ kia, trầm tĩnh nhìn cô gái, khuôn mặt nhu hoà, không
biết cô gái tại sao tìm đến nàng?
Gặp Phù nhã không trả lời, lão mẹ tức giận, bà giống như có điạ vị
cao ở vương phủ, ít có người dám công khai phản kháng, sắc mặt đỏ bừng,
âm hiểm nheo mắt lại, âm thanh lạnh lùng nói, “Xú nha đầu ngươi ngồi
ngây ngốc ở đó làm cái gì? Còn không thỉnh an quận chúa, trước mặt quận
chúa, có chỗ cho ngươi ngồi sao? Phù Nhã không thèm để ý, nhìn tiểu quận chúa đối diện cười duyên …Tiểu quận chúa cũng cười, không nói, hơi hơi
nhìn phía nàng gật gật đầu, nũng nịu khuyên nhủ “Nhũ mẫu, đều là hài tử, còn nhỏ, có làm gì đâu, ngươi lui ra đi”
Bà vú găp Phù Nhã nói mấy lời thật là khó nghe, thần thái như châm
biếm, bà sống hơn nửa đời người, ở vương phủ hưởng thụ ơn mưa móc, khi
nào lại bỏ qua một nha đầu nho nhỏ như thế. Hung hăng cười lạnh “Quận
chúa ngài đại nhân đại lượng, tất nhiên là không chấp nhất, theo tôn ti, nàng đối với người bất kính là đối với tòan bộ vương phủ bất kính, để
lão nô giúp người giáo huấn nàng một chút” Nói xong liền giơ tay lên
hướng đến hai má của Phù nhã . Bốn thị nữ một trận sợ hãi, đều nhìn về
phía quận chúa, nàng vẫn như cũ ngồi ở nhuyễn thượng cười khẽ, giống như một người nhìn thấy nhưng lại khuyên can không được. Phù Nhã cười
lạnh, phụ thân của nàng là đaị tướng quân sa trường chiến công rực rỡ,
ca ca nàng từ nhỏ luyện võ, nàng ở bên học được không ít, tuy là không
cao, nhưng đố