
g vào tìm người.
Một lát sau, Thọ Vĩnh vương phủ trở nên hỗn loạn vì sự xâm nhập của hắn. Một lão già trung niên đến và đắt hắn đến gặp vương gia của bọn họ. Vô Tình được dẫn vào một căn phòng nồng nặc mùi rượu. Kẻ hắn muốn tìm đang ngồi nhắm mắt trên chiếc ghế bành to, tay còn cầm vò rượu. Hắn ta có khuôn mặt yêu nghiệt, họa thủy làm cho cảnh tượng trước mắt giống như không thuộc cõi phàm trần. Với đôi mắt vẫn khép hờ Thát Tử Khương cất tiếng hỏi lạnh lùng
- Ngươi đến là muốn báo cho bản vương biết về tin tức của vương phi ta sao? Tử Khương đã ra lệnh phá sập hết các phân đàn lớn nhỏ của Ngũ Độc giáo.Vương phi hắn mất tích và Ngũ Đôc giáo lại liên quan đến vụ này.
- Ta đến là muốn hỏi…Giáo chủ Ngũ đôc giáo, Lâm Uyển Uyển là do ngài phái sát thủ ám sát nàng sao? Giọng nói của Vô Tình có chút run rẩy đôi mắt hắn nhìn vào Vĩnh vương kia chằm chặp
- Là thuộc hạ của ta… nhưng là theo lệnh của huynh trưởng ta. Tử Khương trả lời rất bình tĩnh, hắn cũng ngờ hoàng huynh mượn hắn ám Sát là đi giết Lâm Uyển Uyên kia. Khi biết ra thu lệnh về thì đã quá trễ, cả kẻ được phái đi cùng mục tiêu biến mất không rõ tung tích.
Trước câu trả lời của Tử Khương,Vô Tình ngã ngồi xuống chiếc ghế phía sau. Trước lúc đến hắn ôm một hi vọng mong manh rằng lới nói kia của Nhã Đường là bịa đặt. Thế nhưng….Một thuộc hạ của Tử Khương bước đến nói với hắn sự tình.
- Theo như một thuộc hạ có mặt trong lần ám sát đó cho hay…Hắn tận mắt thấy Tiểu Sát đâm một kiềm về phía Hạo Vương và Lâm cô nương. Nếu hắn nhìn không lầm một kiếm đó là đâm trúng ngực trái ngay vị trí tim nàng. Một kiếm kia quá sâu đến mức Tiểu Sát cũng không thể thu kiếm mà cùng họ rơi xuống Quỷ vực
Vô tình toàn thân chấn động, cổ họng cảm giác ngòn ngọt, phun ra một búng máu tươi. Thân mình hắn Đổ ập xuống, ý thức bị bóng tối bao lấy. Đến tận lúc này bản thân hắn hẳn không thể cố trụ thêm được nữa, hắn buông bỏ hết tất cả mọi thứ. Buông bỏ hi vọng, buông bỏ bản thân, buông xuôi cả sinh mệnh mong manh suy yếu kia của mình. Hắn đã mất nàng thật rồi thật sự đánh mất nàng trong cuộc đời hắn.
Vô Tình hôn mê trong phủ Vĩnh Vương vài ngày ,vài ngày ấy Ngự y cứ ra ra vào vào Thọ Vĩnh Vương phủ kia cứ như đó là nhà lão. Lúc đến thì vội vàng, lúc về thì tóc tai rối bời ,khuôn măt mệt mỏi, trên trán còn một tầng mồ hôi lạnh. Là lần đầu lão gặp một người có căn bệnh kỳ lạ đến thế. Hơi thở cùng mạch tương của hắn lúc có lúc không, lúc dường như suy yếu như người sắp chết, nhưng có khi lại hết sức bình thường. Lạ hơn nữa tóc hắn bạc trắng chỉ sau một đêm.
Sức khỏe Vô Tình hồi phục rất nhanh khiến mọi người cảm thấy rất lạ. Mà sau khi khỏe lại hắn cũng thực sự rất kỳ lạ. Cả con người dường như trầm mặc hẳn đi, nếu đứng cùng hắn trong một gian phòng, đôi khi người ta có thể quên mất sự tồn tại của hắn. Nói hắn trầm mặc, không bằng nói hắn sống như một cái xác không hồn thì có vẻ giống hơn.
Hắn thậm chí còn không màng đến sống chết của bản thân, bàng quang với thế giới xung quanh mình. Người bên cạnh nhìn thấy hắn, cũng cảm thấy đau lòng. Rồi hắn trở lại với chiến trận, lập được nhiều chiến công trên trận mạc. Được người đời xưng tụng là Tu La trắng. Anh dũng xông pha nơi trận mạc, thế nhưng những người biết hắn không ai không hiểu. Hắn sở dĩ bách chiến bách thắng,bởi mỗi lần ra trận hắn chẳng màng sống chết. Với một kẻ sống chết còn không sợ thì có gì đáng sợ hơn được nữa.
Năm năm trôi qua
Vô Tình dẫn chiến mã dạo trên con đường dọc theo Tam Lộ Đoạt Mệnh. Không một binh tướng nào muốn đến nơi này trấn thủ. Nơi này chính là ngã ba giao nhau giữa ba nước : Siêm, Triệu, Thổ. Là nơi vô cùng trọng yếu thế nhưng xung quanh đây đầy rãy Ưu Lan Tử một loại cỏ nếu vô tình đạp phải sẽ không toàn mạng. Quanh năm vây quanh bởi chướng khí (Khí độc), xà độc lại nhiều vô số.Thế nên chẳng ai mốn đóng quân ở đây,vì chỉ sơ xảy một chút sẽ không toàn mạng.
Vô Tình Nhìn cỏ Ưu Lan Tử mà khóe môi khẽ nhếch. Ưu Lan Tử chỉ cần chạm nhẹ là sẽ trúng độc mà chết, thế nhưng hắn lại có một thân thể bách độc bất xâm. Hắn biết được điều đó vì có một lần hắn bị gian tế của nước khác hạ độc dược. Ngự y hết sức kinh ngạc khi bắt mạch cho hắn, lão đã kết luận hắn từ giờ sẽ miễn nhiễm với tất cả các loại độc. Thật buồn cười, đến cơ hội bị đầu độc chết cũng không thể, hắn phải làm sao mới có thể nhanh chóng xuống dưới đoàn tựu với Uyển nhi.
Đang dạo bước, Vô Tình phát hiện một bé gái. Hắn cảm thấy hơi lạ, ở nơi thâm sơn này một ngôi nhà cũng khó tìm thấy, đứa bé kia sao lại ở đây ? Hắn quan sát cô bé, thấy nó mặc một chiếc váy màu hồng phấn,tóc đơn giản chỉ buộc cao lên.Trên tay con bé là một giỏ toàn nấm độc đủ màu. Hắn lo lắng muốn đến gần, sợ nấm độc kia làm phương hại đến tiểu oa nhi nên mon men lại gần.Nhưng khi nhìn rõ hơn khuôn mặt của tiểu oa nhi kia hắn chợt ngỡ ngàng, cô bé kia có đôi mắt giống hệt Uyển Uyển.
Hắn đi theo đứa trẻ kia trong vô thức,hắn nhớ nàng,muốn nhìn đứa bé đó thêm một chút nữa. Muốn thông qua đứa trẻ kia tìm lại hình ảnh nàng, Muốn ngắm đôi mắt nó thêm chút nữa. Nhưng Sau khi