
xe hút thuốc.Phùng Hy nấu món lê tuyết với đường phèn cho anh, khuyên anh hút
ít thuốc, Mạnh Thời định sẽ cai từ từ, vì thế trong túi không có thuốc. Nhưng
lúc này đây anh lại nhớ đến mùi thuốc, bèn vào một cửa hàng mua một bao, ngậm
điếu thuốc trong miệng hồi lâu mà chưa châm lửa.
Một phụ nữ trung niên đeo băng đỏ nhìn Mạnh Thời bằng
ánh mắt cảnh giác, đợi anh hút xong vứt mẩu điếu thuốc xuống sẽ chạy đến phạt
vi cảnh.Được ngậm điếu thuốc Mạnh Thời đã cảm thấy vui hơn, anh chậm rãi châm
thuốc trước ánh mắt chơ đợi của người phụ nữ đó, lại còn cười cười với chị ta.
Chị ta cũng cười, nhưng dĩ nhiên là nụ cười khinh
miệt. Người phụ nữ không bỏ đi ngay, đứng ở cách đó hơn chục
bước canh phòng.
Mạnh Thời gõ cửa xe, “Hy Hy, chị kia đang đợi anh ném
mẩu thuốc xuống rồi phạt anh kìa, em tìm cho anh xem có gạt tàn không? Nếu không anh sẽ lên xe hút?”
Mục đích của anh là đòi lên xe. Nhưng Phùng Hy không cho anh lên. Sau khi tỉnh lại,
Phùng Hy định quay về quyết một phen sống mái với Điền Đại Vĩ, nhưng lại bị
Mạnh Thời khuyên nhủ bằng những lời như “vàng thật không sợ thử lửa”, “chó cắn
người, người không thể đi cắn chó, cùng lắm là luộc chó để ăn”, lại còn bị anh
kéo đến núi Nam Sơn để ăn món thịt thỏ rút xương. Cô không thấy thoải mái, lần
trước Điền Đại Vĩ chỉ nói mấy câu khó nghe, đã bị Mạnh Thời tẩn cho một trận.
Lần này cô định đánh Điền Đại Vĩ, thì Mạnh Thời lại tỏ ra lịch sự nhã nhặn.
Phùng Hy giận dỗi để mặc anh đứng ngoài, trước khi chưa hiểu ra vấn đề, quyết
không cho anh lên xe.
Phùng Hy nhìn quanh trong xe, đưa tay với chiếc gạt
tàn. Ai ngờ chiếc xe của Mạnh Thời tồi tàn quá, chiếc gạt
tàn bị kẹp chặt. Đột nhiên cô nhìn thấy Mạnh Thời nhếch mày lên tỏ ra rất đắc
ý. Phùng Hy hứ một tiếng, đưa tay ra ngoài cửa, “Bỏ vào đây, em đỡ.”
Mạnh Thời hậm hực, bắc thang cho cô, bày trò để cô bớt
bực, thế mà vẫn không chịu xuống nước, định không cho anh lên xe thật à? Phùng Hy dường như cũng thấy mình có lý, giận Mạnh
Thời lúc cần ra tay lai không ra tay. Hiện giờ cô hận Điền Đại Vĩ chỉ muốn ăn
tươi nuốt sống anh ta. Mạnh Thời ân cần nắm tay cô, cung kính đặt vào trong xe,
“Nô tài không dám dùng bàn tay ngọc ngà của lão Phật gia đâu ạ, lão Phật gia bỏ
vào trong đi ạ. Nô tài sẽ tự lực cánh sinh ạ.”
Còn cách nào nữa? Mạnh Thời rút hết thuốc lá trong bao
ra cho vào trong túi, mỗi lần rít xong một hơi, lại gạt tàn thuốc vào trong
hộp. Nhìn thấy người phụ nữ kia trừng mắt nhìn Mạnh Thời với vẻ tuyệt vọng rồi
bỏ đi, Phùng Hy cũng không nhịn nổi.
Thấy cuối cùng cô cũng đã chịu cười, Mạnh Thời như
trút được gánh nặng, thò tay qua cửa sổ xoa gáy cho cô, Phùng Hy gạt ngay tay
ra, bực dọc nói: “Anh đánh em xỉu làm gì. Giờ lại đòi quay ra làm người tốt,
còn lâu!”.
“Hê, không phải trong y học có nói người nào hay kích
động thì dễ tẩu hỏa nhập ma đó sao? Đó là
nhà của anh ta, kể cả chúng ta có đập phá đồ đạc nhà anh ta, anh ta mà gọi cảnh
sát đến thì chúng ta vẫn phải ngoan ngoãn mó tiền ra mà đền, như thế là bất
lợi! Hơn nữa, đánh anh ta một trận cũng chẳng để làm gì, lúc đó hả giận nhưng
cũng không có tác dụng gì, để anh ta tức đến nổ đom đóm mắt mới gọi là cao
tay.” Mạnh Thời nói như vậy, Phùng Hy lại gật đầu liên hồi.
Cô thực sự quá bực, tưởng rằng có thể hùng dũng kéo
cha mẹ rời khỏi nhà anh ta, kết quả lại để cha mẹ ôm cục tức về nhà. Cô nghĩ hay là bắt xe về nhà, nhưng rồi lại nghĩ để
cha mẹ bớt giận rồi tính sau. Cô nghiêm túc tự phân tích một hồi, thấy chẳng
qua là cha mẹ quá mất bình tĩnh về chuyện cô ly hon, chắc là cuối cùng sẽ hiểu
cô thôi. Thứ hai vẫn còn hợp đồng phải ký, ký xong hợp đồng còn phải xuất hàng
nghiệm thu hàng, cô thực sự không thể bỏ đấy mà đi được.
Phùng Hy cũng rất buồn, cha mẹ nghe xong lời của Điền
Đại Vĩ là kết tội cô, không chịu nghe lời giải thích nào. Trước khi xa gia đình đi học đại học, năm nào cô chẳng
là học sinh giỏi đó sao? Cha mẹ cô bắt đầu không tin tưởng cô từ bao giờ? Hai
năm sau khi điều lên tổng công ty, chỉ tết mới về nhà một lần, thế nên ít có
thời gian chuyện trò tâm sự với họ ư? Các gia đình khác cha mẹ bênh con, không
hỏi đúng sai phải trái chỉ khen con mình ngoan. Kể cả là bênh sai, nhưng cũng
vẫn cảm nhận được tình thân ấm áp.
Cô nhìn Mạnh Thời, bất ngờ hỏi: “Mạnh Thời, cha mẹ anh
có bênh anh không? Ý em muốn hỏi là cho dù anh phạm một sai lầm cực lớn
nhưng các cụ vẫn thương anh ấy?”
Mạnh Thời giật mình, không lẽ là Phùng Hy đang nghĩ
đến sự tuyệt tình của cha mẹ cô, và mong cha mẹ anh là người hiền hậu ư? Anh xắn tay áo lên, chỉ vết sẹo trắng trên cánh tay,
nói: “Em nhìn đây này, hồi nhỏ bị cha anh đánh trầy, rách da rách thịt đây
này!”
Anh nhìn thấy Phùng Hy khẽ cau mày, bèn quay lưng về
phía cô, nhìn Nam Hồ khẽ nói: “Cha anh rất gia trưởng, mẹ anh không có tiếng
nói gì trong gia đình, thấy cha anh đánh anh cũng chỉ biết khóc. Nhà thì rộng, cứ như cách biệt hoàn toàn với bên
ngoài. Hy Hy, anh nhìn thấy nhà em được trang trí rất ấm áp, anh nghĩ, giá như anh
cũng có một ngôi nhà như thế thì tốt biết bao. T