
giảm béo thành công, em cũng sẽ béo trở lại vì kiểu gì
cũng phải ăn”.
Mạnh Thời mãi mới nhịn được cười, nói: “Anh chỉ muốn
khuyên em từ bỏ ý nghĩ vì giảm béo mà cái này không ăn cái kia cũng không ăn,
vì giảm béo mà thà mắc chứng chán ăn còn hơn”.
Hóa ra anh đang trêu cô? Phùng Hy tức tím người, cô đã
kiệt sức rồi, chỉ muốn ngồi phịch xuống đất không nhúc nhích nữa.
Nhìn thấy ánh mắt bực bội của cô, Mạnh Thời lập tức
nhận lỗi, “Nhưng hôm nay chắc chắn là có hiệu quả, ý anh là trường kỳ thế này
thì không được. Anh đưa em đến đây là muốn để cho bạn của anh đề ra cho em một
phương án giảm béo thích hợp với em. Cô ấy là chuyên gia, học đông y, cô ấy có
mở một thẩm mỹ viện. Đông y cho rằng bấm huyệt châm cứu và massage bằng tinh
dầu có thể giảm béo. Đi thôi, chắc chắn em sẽ được nhận một lời khuyên chuyên
nghiệp hơn”.
Nghe thấy vậy Phùng Hy hơi sững người, ngọn lửa hy
vọng trong lòng lại bùng lên, chẳng mấy chốc cô lại quên đi sự trêu chọc của
Mạnh Thời và sự mệt mỏi sau khi đi bộ hai tiếng đồng hồ. Cô hào hứng vung tay,
“Đi!”
Có lẽ đã mệt thật, có lẽ trong tiềm thức Phùng Hy vẫn
sợ phải gặp Điền Đại Vĩ, cô cúi đầu, nhìn xuống giầy của Mạnh Thời và đi theo
anh.
Lúc đi qua cửa siêu thị, dưới mặt đường có một vũng nước.
Mạnh Thời bước một bước là qua, Phùng Hy bước ngắn, theo phản xạ cô nhảy phịch
qua vũng nước, liền đâm sầm vào người khác.
Theo phản xạ, cả hai người phụ nữ đều kêu lên một
tiếng, ngay sau đó cô thấy một đống đồ rơi sột soạt xuống đất. Chưa kịp ngẩng
đầu lên, người phụ nữ mà cô vừa đâm vào đã nói lớn, “Đi đứng kiểu gì vậy?”.
“Xin lỗi, tôi không nhìn thấy chị”. Phùng Hy vừa giải
thích vừa cúi xuống nhặt đám đồ đang rơi dưới đất. Đợi đến khi cô nhặt được một
chai dầu gội đầu ngẩng đầu lên đưa cho đối phương, tay run run, người kia chưa
kịp đón lấy, chai dầu gội đầu lại rơi bịch xuống đất.
“Chị có ý gì vậy?”. Rõ ràng là cô gái kia tưởng rằng
Phùng Hy đang cố tình trêu cô, tiện tay liền đẩy Phùng Hy một cái.
Phùng Hy đang đánh trống ngực, người mất thăng bằng,
ngồi phịch xuống đất.
Mạnh Thời quay đầu lại vội đỡ Phùng Hy đứng dậy khỏi
vũng nước. Nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, trên tay, trên quần bám đầy vết
bùn, anh thấy hơi bực mình, nói: “Chúng tôi đâu có cố tình? Tại sao cô lại làm
vậy?”.
“Chị ta đâm vào tôi, lại còn cố tình ném đồ của tôi,
chị ta có ý gì vậy?”. Cô gái cất cao giọng lên.
Phùng Hy lấy giấy ăn ra lau tay, vừa lau vết bùn trên
người, vừa khẽ nói: “Tại em cúi đầu đi, không cẩn thận để đâm vào chị ấy, em
không sao cả. Chúng ta đi thôi”.
“Nghe xem, chị ta đã bảo là đâm vào tôi rồi, anh còn
trợn mắt gì nữa?”. Cô gái bĩu môi về phía Mạnh Thời.
Mạnh Thời không thèm đếm xỉa đến cô ta, đỡ Phùng Hy
dậy nhìn từ đầu đến chân: “Không sao chứ?”.
Phùng Hy lắc đầu, nói gấp gáp: “Chúng ta đi thôi,
không đi sợ muộn mất”.
Tuy nhiên cô vẫn không được thỏa nguyện. Lúc này đây,
Điền Đại Vĩ đã đi từ cổng siêu thị tới, đứng bên cạnh cô gái nhìn Phùng Hy cười
lạnh lùng: “Phùng Hy, mỗi lần chúng ta lại có một cách gặp mặt mới nhỉ!”.
Nghe thấy tên Phùng Hy, cô gái tên Linh Tử đó liền
biến đổi sắc mặt, hai mắt mở ra thật to nhìn Phùng Hy từ đầu đến chân, cuối
cùng thì cô đã nhớ ra buổi ăn cơm cùng Điền Đại Vĩ ở nhà hàng dưới trụ sở công
ty của Phùng Hy.
Linh Tử bĩu môi với vẻ khinh miệt không nhìn Phùng Hy
nữa, hất hàm kéo tay Điền Đại Vĩ làm nũng, “Không phải em cố ý đẩy chị ta. Tại
chị ta đứng không vững nên mới ngã xuống đất”.
“Anh nhìn thấy hết rồi, không liên quan gì đến em, cô
ta muốn chơi anh thôi”. Điền Đại Vĩ nhẹ nhàng an ủi Linh Tử, đón lấy tất cả đồ
đạc trong tay cô, dắt tay cô, lạnh lùng nói với Phùng Hy: “Học được thói ăn vạ
trên đường từ lúc nào vậy?”.
Cô ăn vạ trên đường? Phùng Hy thực sự không thể tin
vào tai mình, người cô run lên vì tức, bên tai kêu lên ong ong, chỉ hận tại sao
trước đây mình lại có thể lấy gã mặt người dạ thú như thế này.
“Ăn nói cho tử tế nhé! Cũng chỉ là không chú ý đâm vào
bạn gái anh thôi, thế nào là ăn vạ trên đường?”. Mạnh Thời cau mày, bộp luôn
một câu.
“Phùng Hy, xem ra cuộc sống của cô cũng khá đó nhỉ, có
bạn trai mới rồi hả?”. Điền Đại Vĩ cũng không thèm đếm xỉa đến Mạnh Thời, mắt
nhìn Phùng Hy cười khẩy.
Phùng Hy ưỡn thẳng lưng, nghiến răng buông một câu:
“Liên quan đếch gì đến anh?”
“Loại đàn bà như cô… Hừ, nếu không được tận mắt chứng
kiến cô đâm vào Linh Tử, chắc chắn tôi không thể tin vị giám đốc lại có thể làm
những chuyện hèn hạ như vậy!”.
Chưa đợi Phùng Hy đáp lại, Mạnh Thời nghiêm mặt, đỡ
lấy vai Phùng Hy, nhìn sát vào mặt Điền Đại Vĩ, chậm rãi nói: “Tôi cũng được
tận mắt chứng kiến, chính cô bạn gái của anh mới là người nhỏ mọn, có mỗi việc
cỏn con mà thích làm to chuyện, đẩy cô ấy xuống đất. Cô ấy là phụ nữ chân yếu
tay mềm, anh không được phép động đến dù chỉ là một sợi tóc”.
Lúc này Điền Đại Vĩ mới nhìn thẳng vào Mạnh Thời. Lập tức
hai người đàn ông liền trong tư thế sẵn sàng. Mạnh Thời và Điền Đại Vĩ cao gần
ngang nhau, ánh mắt hằn học nhìn đối phương khiến Phùng Hy r