80s toys - Atari. I still have
Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322911

Bình chọn: 8.00/10/291 lượt.

ông ty,

Phùng Hy tưởng rằng suốt cuộc đời sẽ không gặp anh nữa.

Điền Đại Vĩ cười, chỉ tay lên mặt Phùng Hy, nói: “Cô

tưởng rằng tôi không biết, năm xưa nếu không phải anh ta, cô cũng sẽ không lấy

tôi gấp gáp như vậy đâu. Mẹ kiếp, tôi là vật thay thế của người ta!”

“Anh điên à!”, Phùng Hy tức đến nỗi lấy chân đá Điền

Đại Vĩ, trong lòng như có một vết sẹo, nơi đã đóng vẩy lại bị đá mài xước ra,

vết thương còn lớn hơn, đau hơn cả lúc đầu.

Cô đẩy Điền Đại Vĩ mạnh hơn và bi thương nghĩ những

điều cô làm cho anh ta còn chưa đủ hay sau? Năm xưa đúng là cô muốn tìm người

để lấy chồng, nhưng sau khi tìm được Điền Đại Vĩ, cô một lòng một dạ sống tốt

với anh ta. Cô đã đối xử hết mình với Điền Đại Vĩ, thế vẫn còn chưa đủ hay sao?

Cô kiếm tiền, cô dọn dẹp nhà cửa, mua thức ăn nấu cơm, không kêu ca phàn nàn,

anh ta chỉ việc ngồi hưởng thụ. Mãi cho đến một ngày, không nhịn nổi nữa cô

liền đưa ra lời đề nghị với anh ta, muốn anh ta chia sẻ việc nhà, trách móc anh

ta quan tâm chưa đủ, thế là anh ta chịu không nổi.

Đó là lần duy nhất Phùng Hy nổi cáu với Điền Đại Vĩ,

sau đó, Điền Đại Vĩ đề nghị ly hôn. Cô khóc, anh ta nhìn cô với vẻ bình tĩnh.

Anh ta nói với cô rằng: “Nếu cô không hài lòng về tôi thì còn sống với nhau làm

gì?”

Vì một lần nổi cáu của cô mà anh ta có thể thốt ra hai

chữ “ly hôn” một cách nhẹ nhàng. Phùng Hy không chịu, Điền Đại Vĩ đóng rầm cửa

rồi bỏ đi, để Phùng Hy cảm thấy mình đã làm sai. Ba ngày sau Điền Đại Vĩ trở

về, nói đã nghĩ kỹ rồi, kiên quyết đòi ly hôn. Cô khóc lóc cầu xin anh ta,

giống như nói chuyện với tảng đá. Sau đó cô được điều tới bộ phận đấu thầu của

tổng công ty và đi công tác khắp nơi trên cả nước, nửa năm sau, cô trở về nhà,

Điền Đại Vĩ vẫn kiên quyết đòi ly hôn.

Anh ta chỉ quan tâm đến mình, không bao giờ nghĩ tới

người khác, không nhượng bộ điều gì. Lẽ nào cô không được nổi cáu một chút hay

sao? Nổi cáu một lần mà đã đòi ly hôn, kết quả là như vậy ư? Phùng Hy cảm thấy

hai năm sống ly thân tựa như giai đoạn làm lành vết thương dài đằng đẵng, dần

dần cô cảm thấy không còn cảm giác gì với Điền Đại Vĩ nữa, dần dần cô cũng đã

có thể nói một cách bình tĩnh rằng, ly hôn thôi!

Anh ta đã trở thành chồng cũ của cô, Phùng Hy nghĩ, đã

đến lúc cô phải ra đi rồi. Cô không muốn mình phải chịu thiệt thòi thêm một

chút nào nữa.

Nghĩ đến đây, Phùng Hy nhổm người dậy. Điền Đại Vĩ đè

người xuống, Phùng Hy không cựa quậy được nữa.

Điền Đại Vĩ hừ một tiếng rồi túm chặt tay cô, đưa tay

ra cởi quần áo cô. Phùng Hy chợt như chợt bừng tỉnh, cô hét lớn: “Anh bỏ tôi

ra. Chúng ta đã chia tay rồi, Điền Đại Vĩ! Chúng ta đã ly hôn rồi!”

“Cô đi kiện đi, kiện tôi hiếp dâm cô!” Câu nói “chúng

ta đã ly hôn rồi” làm Điền Đại Vĩ nổi giận. Trước đây cô không bao giờ có thái

độ như thế này, cô chỉ biết khóc, chỉ biết túm lấy anh ta để cầu xin. Hiện giờ

tại sao cô lại biến thành như thế này? Điền Đại Vĩ trợn mắt nhìn Phùng Hy với

vẻ hằn học. Đã ba năm rưỡi nay anh ta không hề động vào cô, men rượu khiến anh

ta trở nên hung hăng, anh ta giật mạnh thắt lưng da của Phùng Hy, gắng sức kéo

quần cô ra.

Phùng Hy hét lên thất thanh, quay đầu cắn Điền Đại Vĩ,

cô không thể ngờ rằng, thực sự không thể ngờ rằng, đêm đầu tiên sau khi ly hôn,

Điền Đại Vĩ thực sự muốn hãm hiếp cô.

“Điền Đại Vĩ, anh buông tôi ra, anh là đồ khốn nạn!”.

Phùng Hy bị Điền Đại Vĩ kẹp chặt, mắt nhìn Điền Đại Vĩ cởi phăng quần áo của

mình mà không làm gì được, cô gầm lên, nước mắt tuôn ra như suối.

Trong lòng Điền Đại Vĩ chỉ có một nỗi đau, một nỗi căm

phẫn không kể sao cho hết. Cô dám chửi anh? Anh đã quên rồi, quên bao cảnh

Phùng Hy nựng anh. Anh đã quên rồi, do anh không cần cô, không yêu cô, do anh

không động vào cô, do anh ép cô phải ly hôn. Anh chỉ muốn chiếm hữu cô, trong

đầu anh như có ngọn lửa đang cháy rừng rực, lý trí đã bị men rượu và nỗi phẫn

nộ choán sạch rồi.

“Đừng!”, Phùng Hy ra sức giãy giụa, nhưng đổi lại chỉ

khiến Điền Đại Vĩ kẹp chặt hơn.

“Cô hét đi! Cô gọi Phụ Minh Ý đến cứu cô đi!”

“Điền Đại Vĩ, anh là kẻ vô liêm sỉ!”, Phùng Hy hét

lớn.

Ly hôn, Phụ Minh Ý đến công ty làm tổng giám đốc… tất

cả mọi việc trong ngày hôm nay đã vượt quá sức chịu đựng của cô, mọi suy nghĩ

của Phùng Hy trong phút chốc bùng phát, bất chấp bàn tay đang bị vặn đau đớn,

cô gắng sức giãy giụa.

Làm sao cô có thể địch nổi với Điền Đại Vĩ, chẳng mấy

chốc cô đã bị Điền Đại Vĩ lột hết quần áo và đè xuống dưới giường.

“Đại Vĩ, anh đừng làm như vậy...”. Phùng Hy khóc nấc,

dù vẫn giãy giụa nhưng không còn đủ sức nữa. Cô lại quay sang cầu xin anh ta,

cầu xin anh ta đừng tàn nhẫn như vậy.

Điền Đại Vĩ lật người cô xuống, không để cho cô có

thời gian chuẩn bị, một nhát đưa ngay vào từ phía sau. Đã hơn ba năm Phùng Hy

và Điền Đại Vĩ không làm chuyện ấy. Cô cảm thấy mình như bị xé nát, trước mắt

là gương mặt rõ nét của Phụ Minh Ý. Anh nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, trong

khi cơ thể như bị dao đâm, nghiền nát khiến thịt máu nhầy nhụa.

Phùng Hy cắn chặt gối, cố kìm nén mọi cảm giác đau

đớn, mặt áp chặt xuống