
uốn để lỡ cơ hội được gần
sếp, ghé sát đầu vào nói bắt đầu.
Phùng Hy cười đưa tay ra, nói: “Không có!”.
“Ha ha! Thắng cũng bị phạt!”. Tống giám đốc Thái đích
thân rót rượu, đưa cho Phùng Hy.
“Xin mời!”. Chén rượu trên tay Phụ Minh Ý chạm cạch
vào chén Phùng Hy, ngửa đầu uống hết. “Tiếp tục!”.
“Không, không, em không uống được nữa. Tiểu Cao, em chơi
với Tổng giám đốc Phụ đi! Chị chọn bài hát cho tổng giám đốc Thái. Tổng giám
đốc Thái thích hát đôi bài nào?”.
Phùng Hy vừa cười vừa từ chối, quay sang tỏ vẻ quan
tâm tổng giám đốc Thái.
Cô bảo nhân viên phục vụ cho bài hát này lên trước,
đưa micro cho tổng giám đốc Thái, hai người bèn hát đôi.
Phùng Hy không nhìn cũng biết, Phụ Minh Ý đang nhìn
cô. Dưới ánh đèn xanh đỏ mờ ảo, ánh mắt sáng rực, như con sói đang nằm yên rình
mồi.
Hôm nay tổng giám đốc Thái rất hào hứng, hát xong bài
Tình yêu Quảng Đảo với Phùng Hy thấy vẫn chưa đã, lại chọn thêm bài Tiếu ngạo
giang hồ. Lúc hát đến câu “Biển lớn một tiếng cười, sóng xô lên hai bờ”, giọng
ông lên cao quá, Phùng Hy cảm thấy chén rượu cũng rung lên vì giọng hát của
tổng giám đốc Thái. Lúc hát xong, tổng giám đốc Thái liền cười lớn, “Mẹ kiếp
tôi lại hát thành sóng xô lên hai bố rồi”.
Trong phòng tiếng vỗ tay, tiếng cười tiếng nói càng
thêm rộn rã, Phùng Hy cũng không nhịn được cười. Còn đang mải cười thì cô liền
nhìn thấy Phụ Minh Ý bước đến, cười với tổng giám đốc Thái: “Tổng giám đốc Thái
là anh hùng, chúng ta cùng gào bài Bá Vương biệt Cơ nhé?”.
Tiếng hát lại cất lên, giọng Phụ Minh Ý trầm ấm, góc
anh đứng lại đối diện với Phùng Hy, phía sau lưng mọi người tấm tắc khen ngợi,
ánh mắt nhìn về phía cô đầy tình ý.
Nếu quay lưng lại thì Phùng Hy chỉ có thể nhìn tường.
Cô cố gắng né tránh ánh mắt của Phụ Minh Ý, nhìn vào mọi người đang cười đùa.
Bên kia thì tổng giám đốc Thái đang gào lớn vào tai cô: “Trong trái tim anh em
là tất cả! Nước mắt anh đang rơi lã chã!”. Gào đến nỗi đầu cô ê ẩm, hai tai ù
lại, Phùng Hy muốn khóc mà không ra nước mắt.
Hai người song ca rất hay. Dường như Phụ Minh Ý rất
hài lòng với vị trí hiện tại, hai người hát hết một lượt những bài hát có tông
cao.
Giọng tổng giám đốc Thái khàn khàn nhưng cao, bài hát
Đến chết cũng phải yêu mang chút phong cách của Vitas; Phụ Minh Ý giọng hay,
những chỗ nào tổng giám đốc Thái không lên được anh đều lên thay, chỗ nào tổng
giám đốc Thái hát không đúng giọng anh đều hát kèm nhưng anh không để mình nổi
trội, chỉ để một mình tổng giám đốc Thái thể hiện. Vì thế tổng giám đốc Thái
càng nổi hứng, liên tiếp chọn mấy bài liền.
Người duy nhất không chịu được là Phùng Hy. Cô ngồi
trên ghế trong góc quầy cười theo mọi người, mấy lần chỉ muốn nhảy xuống khỏi
ghế chân cao, vòng qua quầy bar hình tam giác này và đi đến khu vực an toàn.
Nhưng chỉ cần cô chuẩn bị có ý định này, Phụ Minh Ý liền dịch chuyển người vào
trong, cố tình để cô ngồi trước mặt anh.
Chắc chắn anh không say. Anh cười lớn, vừa vỗ vai tổng
giám đốc Thái vừa uống rượu, hai người gọi nhau là anh em rồi tâng bốc nhau.
Ánh mắt nhìn cô chỉ mang ý cười bỏng cháy.
Trước đây, trong các buổi tụ họp bạn bè hát hò, thỉnh
thoảng Phụ Minh Ý cũng nổi hứng và nhìn Phùng Hy bằng ánh mắt này, chăm chú và
cháy bỏng. Những lúc đó, cô cảm thấy anh thật bốc; những lúc đó, cô thích được
anh nhìn cô như thế biết bao. Ánh mắt ngang ngược và da diết, khiến cô cảm thấy
cô là cô gái của anh, chỉ một mình anh mà thôi.
Mỗi bài hát, mỗi câu hát bên tai mà anh hát đều giống
như chỉ dành riêng cho cô. Trái tim của cô đã bị men rượu mê hoặc, cô không còn
bình tĩnh được nữa, cô biết tinh thần của mình đang ở trong tình trạng rất dễ
mất kiểm soát. Đúng lúc cô định bất chấp tất cả và nhảy xuống ghế, đi chen qua
người Phụ Minh Ý thì Tiểu Cao cầm chiếc máy điện thoại di động mà cô đặt trên
tràng kỷ lắc lắc trước mặt cô, màn hình nhấp nháy khiến cô cảm thấy như được
nhìn thấy mặt trời mọc từ phía đông, giống như bài hát Núi đỏ hoa hồng mà tổng
giám đốc Thái đang hát: “Mây đen kín trời gió thổi tung, chủ tịch Mao đến trời
lại sáng!”.
Lúc đi qua chỗ Phụ Minh Ý, Phụ Minh Ý cười hỏi: “Giám
đốc Phùng cũng hát một bài chứ?”.
“Điện thoại của em đổ chuông, em ra nghe một chút”.
Phùng Hy nhìn về phía Tiểu Cao mỉm cười. Đợi đến lúc cô cầm được điện thoại của
mình trong tay thì điện thoại đã thôi đổ chuông. Cô nhìn vào số điện thoại, mấy
cuộc đều là do Mạnh Thời gọi đến. Cô nắm chắc phao cứu sinh này và bước ra khỏi
phòng hát.
Đóng cửa buồng điện thoại nằm bên cạnh lại, Phùng Hy cảm
thấy ngay cả giọng nói cũng không giống của mình nữa. Ngồi lâu trong phòng hát
ồn ào, bất giác cảm thấy vẻ yên tĩnh ở đây tựa như một không gian giả tạo. Lúc
nghe thấy tiếng Mạnh Thời, Phùng Hy mới biết rằng mình đang nói rất to, mặc dù
đầu óc cô vẫn đang tỉnh táo.
“Em uống rượu à? Ở đâu vậy”.
“Em đi tiếp khách hàng ở Hoàng Đô, không nghe thấy
tiếng điện thoại anh gọi”.
Mạnh Thời nhận ra sự biến đổi trong giọng nói của cô,
nhìn đồng hồ thấy đã hơn một giờ sáng, bất giác thấy xót xa. Mạnh Thời dịu