
y
căng thẳng đến nỗi không biết nên để mặc anh hay đẩy anh ra, nghe thấy tiếng
Mạnh Thời khẽ nói: “Đừng từ chối anh…”.
Phùng Hy sững người, tiếng anh đã kề sát bên tai cô,
“Nếu em dám đẩy anh ra, anh sẽ cắn đứt cổ em!”
Theo tiềm thức cô liền đẩy anh ra, Mạnh Thời khẽ nâng
má cô, khiến cô phải ngửa người ra sau, quả thật là đôi môi anh đã ghé xuống cổ
cô. Anh khẽ dùng răng cạ cạ, “Em nói đi, anh có nên cắn một miếng không?”.
Phùng Hy hét lớn: “Đừng!”.
Mạnh Thời cười lớn buông tay ra, dúi đầu cô vào lòng
anh: “Chọc xấu được anh mà em vui thế à?”.
Đầu tựa vào ngực anh Phùng Hy cảm nhận được một cảm
giác rất an toàn, cô vừa muốn thở dài, vừa muốn cười. Cô không thể phủ nhận sự
rung động và khát vọng của mình trong lúc này. Ngẩng mặt lên nhìn thấy nụ cười
rạng rỡ của Mạnh Thời, Phùng Hy liền hỏi anh một câu: “Thực sự là anh không
quan tâm đến việc em đã từng ly hôn sao?”.
Nụ cười của Mạnh Thời vụt tắt, ánh mắt sáng ngời, nói
với vẻ nghiêm túc: “Anh quan tâm. Anh thường xuyên tự đặt câu hỏi không hiểu em
đã trải qua những gì trong quá khứ, anh luôn có một cảm giác bất lực vì không
nắm bắt được những điều này. Em có muốn kể cho anh nghe không?”.
Nụ cười của Phùng Hy cũng dần dần tắt ngấm, cuối cùng
bình tĩnh nhìn thẳng vào anh. Cô thầm nghĩ một cách bi ai rằng, lẽ nào mỗi khi
trải qua một mối tình nào đó, cô đều phải kể về quá khứ để xin đối phương thông
cảm và bỏ quá cho hay sao?
Nhưng có người đàn ông nào là không thích tìm hiểu? Cô
khẽ cúi đầu xuống, lòng thấy do dự vô cùng. Nghĩ tới những điểm tốt của Mạnh
Thời, dũng khí muốn có một hạnh phúc mới đã khuyến khích cô cất lời: “Em chỉ
hơn người phụ nữ khác một cuộc hôn nhân mà thôi”.
Cái mà anh muốn biết không phải là điều này. Mạnh Thời
khẽ thở dài, “Phụ Minh Ý, vị sếp theo em đến tận Hàng Châu khi mà em chưa giảm
béo, anh ta không hề đơn giản đối với em”.
Phùng Hy hơi sững người, khẽ lùi một bước về phía sau,
nhìn chằm chằm vào Mạnh Thời nghiêm túc nói: “Mạnh Thời, anh nên đi tìm một cô
gái trong trắng chưa từng yêu lần nào. Người nào cũng có bí mật riêng của mình,
nếu anh cảm thấy em phải báo cáo rõ ràng tất cả những gì thuộc về quá khứ mà em
đã trải qua trong hai mươi chín năm qua thì anh mới hài lòng thì chúng ta hãy
chỉ làm bạn bình thường của nhau mà thôi”.
Cô đứng cách anh không đến một thước. Ven bờ Nam Hồ
sau lưng cô lấp lánh trong ánh đèn, đột nhiên Mạnh Thời cảm thấy cô cách anh
rất xa, giống như một cái bóng lơ lửng trong không trung. Sắc mặt anh dần bình
tĩnh trở lại, ngọn lửa trong đôi mắt bị đèn lồng chiếu vào vẫn đang bốc cháy
rừng rực. Cô từ chối anh như vậy sao? Chỉ là vì anh hỏi về quá khứ của cô? Anh
không quan tâm đến việc cô đã từng kết hôn, điều mà anh quan tâm là cô chưa bao
giờ tâm sự thật lòng với anh.
Một cảm giác chua chát trào dâng trong lòng Phùng Hy.
Đáng lẽ cô nên vừa khóc vừa kể cho anh nghe những nỗi ấm ức về mặt tình cảm mà
cô phải chịu đưng trong mấy năm qua, đây mới là cách làm của người phụ nữ thông
minh. Thế nhưng nếu phải dùng sự trút bày tâm sự về quá khứ để đổi lấy sự thông
cảm, thương xót của anh thì lòng tự trọng của cô không cho phép. Một người đàn
ông đối xử tốt với cô như vậy lại có thể làm mặt lạnh với cô vì hiện giờ cô
không bày tỏ nỗi lòng hay sao, thế còn tương lai thì sao? Đột nhiên cô cảm thấy
gió tháng năm rất lạnh. Phùng Hy chầm chậm đứng dậy, nói: “Em xin lỗi đã để anh
thất vọng. Cảm ơn anh nhiều… Cảm ơn anh đã quan tâm tới em. Em về trước đây,
anh đừng nói gì nữa”.
Cô cầm túi xách dứt khoát quay ra. Ngoài cổng tiếng
người nói chuyện xôn xao, đi qua khu vực náo nhiệt nhất, bên ngoài là núi và
hồ, Phùng Hy sầm mặt xuống, bước chân chắc nịch. Chẳng mấy chốc cô đã xuống tới
chân núi, bắt một chiếc taxi ra về.
Tiếng gió ngoài cửa xe thổi vào, cô đưa tay giữ chặt
môi, lại sờ thấy nước mắt lăn dài trên gò má. Đột nhiên cô bật cười, vừa nức nở
vừa cười. Cô thực sự là lúc đáng khóc thì không khóc, lúc không đáng khóc lại
không sao ngăn được. Đôi môi khẽ mở, nụ hôn ấm nồng mềm mại của Mạnh Thời dường
như không tồn tại. Cô thật ngốc, còn tưởng rằng thật sự có thể được sở hữu tình
yêu một lần nữa.
Mặt hồ dưới chân núi bị đèn chiếu hắt ra những chùm
sáng rực rỡ, ngồi giữa lưng chừng núi có thể ngắm toàn bộ phong cảnh này, nhưng
trong lòng lại trào lên một cảm giác lẻ loi. Mạnh Thời uống bia, lặng lẽ ngồi,
vẻ mặt nặng trịch có phần bực tức.
Anh chàng Phụ Minh Ý đó là cấm địa trong đáy lòng cô
nên không được phép động vào hay sao? Cô có thể thản nhiên đối mặt với cuộc hôn
nhân thất bại đó, nhưng lại không thể thản nhiên đối mặt với anh chàng đó hay
sao? Mạnh Thời đột nhiên nổi cáu, giơ tay ném ngay chai bia không lên cái cây ở
phía đối diện.
“Ấy ấy, nhà tôi không phải là cái bãi rác đâu nhé!
Người nào cũng ném chai rượu thế này thì Tiểu Nam Sơn không thể thành khu du
lịch được!”. Lúc này ông Đặng đã cởi tạp dề ra và bước vào, tiện thể ngồi ngay
xuống chỗ của Phùng Hy. Ông rót một cốc bia cho mình, huých Mạnh Thời, cười:
“Uống với anh trai cốc bi